HOA SÚNG ĐEN - Trang 212

“Mẹ ơi, mẹ phải đi… Nhanh lên!”
Mẹ cô không nhúc nhích.
“Con xin mẹ đấy mẹ ơi…”
“Có chuyện gì thế, Fanette? Con bình tĩnh nào, nói cho mẹ nghe.”
“Mẹ ơi… ông ấy… ông ấy…”
“Bình tĩnh nào Fanette. Con nói đến ai thế?”
Fanette ho, nghẹt thở. Cô bé cảm thấy những cơn buồn nôn trở lại. Cô bé

không được gục ngã. Mẹ đưa cho cô một chiếc khăn, cô bé lau mặt, giàn
giụa nước mắt.

“Từ từ thôi, Fanette, từ từ thôi. Nói mẹ nghe có chuyện gì xảy ra…”
Bà vuốt ve hai tay cô bé, áp đầu cô bé vào ngực, như ru em bé ngủ.
Fanette nghẹn lại lần nữa rồi mới có thể thốt nên lời:
“Là ông James mẹ ạ. Ông James chết rồi, ông họa sĩ. Ở đó, trên cánh

đồng?”

“Con nói gì cơ?”
“Đi thôi. Đi đến đó!”
Fanette đột ngột đứng dậy, kéo tay mẹ.
“Đi nào! Nhanh lên!”
Hãy nghe con, mẹ ơi, chỉ một lần thôi, con xin mẹ.
Mẹ cô lưỡng lự. Cô bé năn nỉ, càng lúc càng khẩn thiết:
“Đi mẹ! Đi mẹ!”
Cô bé gần như phát điên. Một vài tấm rèm trên phố Château-d’Eau kéo

lên. Hàng xóm ắt tưởng rằng đó là cuộc khủng hoảng tâm lý của cô bé.
Thói đỏng đảnh! Mẹ cô bé không còn cách nào khác.

“Mẹ đi đây, Fanette, mẹ đi đây.”
Hai mẹ con đi qua cây cầu bắc ngang qua sông. Neptune đã ngoan ngoãn

quay lại ngủ dưới cây anh đào, trong sân nhà xay bột. Fanette cầm tay mẹ
kéo đi.

Nhanh nữa lên mẹ ơi.
Cả hai tiến vào đồng cỏ.
“Ở đó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.