HOA SÚNG ĐEN - Trang 216

nói ở đầu dây bên kia khiến anh không yên tâm. Người đó thì thầm những
từ khó hiểu. Anh chỉ hiểu các từ ‘hộ sinh’ và ‘nước Mỹ’.

“Là ai ở đầu dây bên kia thế, chết tiệt?”
Giọng nói nghe rõ hơn một chút:
“Sylvio đây sếp. Cấp phó của sếp.”
“Sylvio? Chết tiệt, giờ là một giờ sáng…Nói to lên, nhân danh Chúa, tôi

chỉ hiểu được bập bõm.”

Âm lượng tăng hơn một chút.
“Tôi đang ở nhà hộ sinh. Béatrice đang ngủ trong phòng, tôi tranh thủ,

tôi đã đi ra sảnh… Có tin tức mới!”

“Vậy là ngày trọng đại đã tới rồi hả? Cậu muốn cấp trên yêu nhất của

cậu phải là người đầu tiên biết tin sao? Chúc mừng Béatr…”

“Không,” Sylvio cắt ngang. “Tôi không nói với sếp về em bé, tôi gọi cho

sếp vì cuộc điều tra. Có tin mới cho cuộc điều tra. Còn đứa bé và Béatrice,
còn phải chờ xem sao. Chúng tôi vừa vào nhà hộ sinh bệnh viện Vernon
khẩn cấp. Béatrice nghĩ là đã có cơn co. Chúng tôi đợi hai tiếng ở phòng
cấp cứu. Chẳng để làm gì cả! Chỉ để nghe họ nói với chúng tôi là việc sinh
nở không thể diễn ra ngay lập tức, và đứa bé vẫn yên ổn, tạm ổn rồi, trước
mắt, tất cả đều ổn. Cuối cùng thì Béa đã năn nỉ đến độ họ phải cho cô một
phòng. Giờ thì, thêm nữa là, sếp, Béatrice muốn gửi lời chào sếp.”

“Tôi cũng thế. Nói với cô ấy tôi mong cô ấy kiên cường…” Sérénac

ngáp dài. “Được rồi, Sylvio, giờ thì kể xem, tin đặc biệt của cậu là gì?”

“Rốt cuộc,” Bénavides trả lời như thể chưa nghe thấy gì, “ngày tham

quan của sếp, ngôi nhà và khu vườn ao của Claude Monet, mọi chuyện thế
nào?”

Laurenç Sérénac lưỡng lự tìm từ thích hợp:
“Rối bời! Còn cậu, bảo tàng Mỹ thuật Rouen thì sao?”
Đến lượt Bénavides lưỡng lự:
“Bổ ích…”
“Và vì thế mà cậu gọi tôi sao?”
“Không. Với bảo tàng Mỹ thuật, tôi có không ít thông tin mới, nhưng

điều đó khiến cho mọi thứ phức tạp hơn một chút so với tất cả những gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.