HOA SÚNG ĐEN - Trang 227

“Và tôi muốn có kết quả trước tối nay!”
Anh nhìn khu giặt trước mặt một hồi lâu. Anh để cho cơn kích động lắng

xuống và mỉm cười với bốn người đàn ông vây quanh.

“Làm tốt lắm các cậu! Ta phải nhanh chóng hoàn thành việc đào xới con

sông và giải phóng chỗ này thôi. Tôi nghĩ là ta đã câu được con cá to nhất
trong đó rồi.”

Anh giơ ngón cái về phía cảnh sát Maury.
“Đó là một ý tưởng rất độc đấy, Ludo. Nạo vét lòng sông. Ta có thêm

một bằng chứng, các cậu. Kết thúc thôi!”

Maury không thể vui sướng hơn. Cậu ta cười như một đứa trẻ được điểm

tốt. Về phía mình, Sylvio Bénavides, theo thói quen, cảnh giác trước những
cơn phấn khích quá vội vã. Đối với sếp anh, từ ‘cô ấy’ trong thông điệp ‘Cô
ấy thuộc về tôi ở đây, bây giờ và mãi mãi’ chỉ có thể ám chỉ một người phụ
nữ và lời đe dọa chắc chắn đã được một người chồng ghen tuông viết…
Jacques Dupain là đối tượng tình nghi hàng đầu. Nhưng Sylvio nghĩ ngược
lại, từ đó trong thông điệp có thể chỉ bất cứ thứ gì, bất cứ ai. Không nhất
định phải là một phụ nữ. ‘Cô ấy

*

là của tôi’ cũng có thể liên quan đến một

đứa trẻ mười một tuổi, hay bất cứ vật gì giống cái. Một bức tranh chẳng
hạn.

Mấy viên cảnh sát tiếp tục lục lọi lòng sông theo đúng phương pháp

nhưng càng lúc càng ít tin tưởng hơn. Họ chỉ còn lôi ra được ít rác. Mặt trời
dần dần di chuyển và bóng của tòa tháp nhà xay bột Chennevières bao phủ
toàn bộ hiện trường vụ án nơi cảnh sát đang bắt đầu giải tán. Trước khi đi,
Sylvio Bénavides nhiều lần nhìn lên phía ngọn tháp của nhà xay bột: anh có
cảm giác đã trông thấy một chiếc rèm cửa lay động trên cao, ở tầng năm.
Lát sau anh đã quên mất. Anh còn nhiều việc khác phải nghĩ.

❀ ❀ ❀

“Claude Monet có người thừa kế không, ý tôi là những người thừa kế còn
sống ấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.