HOA SÚNG ĐEN - Trang 232

được gì cả, chẳng gì hết. Ngoại trừ việc ai đó đã vẽ ở đây, thường xuyên…
Nhưng điều đó, Fanette đã biết rồi.

Mình không bị điên.
“Còn ai khác có khả năng đã trông thấy ông họa sĩ của cậu?” Paul hỏi.
“Tớ không biết, Vincent chăng?”
“Và ngoài Vincent thì sao? Người lớn có ai không?”
Fanette nhìn về phía nhà xay bột.
“Tớ không biết, một người hàng xóm… Bà phù thuỷ của nhà xay bột

chẳng hạn. Từ trên ngọn tháp cao, bà ta hẳn phải trông thấy mọi thứ!”

“Ta đến đó thôi!”
Đưa tay cho tớ, Paul. Đưa tay cho tớ!

❀ ❀ ❀

Tôi không thể không trông thấy chúng. Tôi thấy bọn trẻ tiến đến gần!
Chúng băng qua cây cầu bắc ngang sông và liếc mắt nhìn hai bên bờ. Cũng
chính là nơi đám cảnh sát vừa tìm thấy chiếc hộp vẽ vùi trong cát.

Bây giờ, chỉ còn lại một viên cảnh sát duy nhất, không còn dải băng cách

ly màu vàng, không còn tên đeo kính với những chiếc phễu. Chỉ còn con
sông Epte, những cây dương, cánh đồng lúa mì. Như thể không có chuyện
gì xảy ra, như thể thiên nhiên đang trêu người vậy.

Và hai đứa trẻ này chẳng nghi ngờ gì, chúng lại gần. Chúng thật ngây

thơ. Giá chúng biết trước mối nguy hiểm đang rình rập, đúng là lũ điên tội
nghiệp. Lại gần đây các cháu, lại gần đây, đừng sợ, cứ cả gan vào nhà mụ
phù thủy đi… Như trong truyện cổ tích cho trẻ em, như trong truyện Nàng
Bạch Tuyết
. Đừng sợ mụ phù thủy. Lại gần đây các cháu… Tuy vậy hãy cứ
nghi ngờ, không phải là quả táo của ta có độc. Mà là những quả anh đào.

Vấn đề là sở thích…
Tôi chầm chậm rời khỏi cửa sổ. Tôi đã xem đủ rồi.
Từ bên ngoài không có ai có thể trông thấy tôi, không ai có thể biết liệu

tôi có ở đó hay không. Liệu nhà xay bột của tôi bỏ hoang hay có người ở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.