HOA SÚNG ĐEN - Trang 234

“Đừng có nói thế!”
Paul, cậu ấy sợ hãi. Mình thấy rõ điều đó. Cậu ấy ra vẻ huênh hoang

nhưng cậu ấy thực ra đang sợ hãi!

Đột nhiên, có một con chó rít lên từ phía bên kia nhà xay bột.
“Chết tiệt, chúng ta chuồn thôi.”
Paul túm lấy tay Fanette nhưng cô bé phá lên cười.
“Ngốc thật! Là Neptune đấy, lúc nào nó cũng ngủ ở đó, dưới bóng cây

anh đào.”

Fanette nói đúng. Ngay sau đó, Neptune lại gần, lại sủa ăng ẳng thêm lần

nữa và đến cọ vào chân cô bé. Cô cúi xuống con chó béc giê Đức.

“Neptune, mày biết ông ấy đúng không, ông James ấy, mày đã trông thấy

ông ấy hôm qua trên cánh đồng. Mày đã tìm thấy ông ấy. Mày đã ngửi thấy
ông ấy. Giờ thì ông ấy đã đi đâu rồi?”

Ít nhất thì mày biết điều đó, Neptune, rằng tao không bị điên!
Neptune ngồi xuống. Nó nhìn Fanette hồi lâu. Nó nhìn theo con bướm

bay vụt qua, rồi, với vẻ mặt mệt mỏi của một con thằn lằn trên bức tường
đá, nó lại lê thân mình tới chỗ bóng cây anh đào. Fanette nhìn theo nó. Cô
bé ngạc nhiên thấy Paul đã trèo lên cây.

“Cậu điên à Paul! Cậu làm gì thế?”
Không trả lời. Fanette nhấn giọng:
“Anh đào chưa chín đâu. Cậu điên rồi!”
“Không, không phải thế,” Paul thì thầm.
Lát sau, cậu bé đã trèo xuống. Trong tay lấp lánh hai dải ruy băng bạc.
Đôi khi, cậu ấy thật ngớ ngẩn. Nếu cậu ấy nghĩ rằng cần phải chơi trò

Tarzan để mình yêu cậu ấy…

“Đó là…” Paul vừa thở hổn hển vừa giải thích, “để đuổi bọn chim bay

quanh những quả chín trông quá ngon!”

Cậu nhảy bật lên, hất tung một đám mây bụi mỏng rồi tiến lên, quỳ một

đầu gối xuống đất và chìa tay ra vẻ hiệp sĩ thời Trung cổ.

“Đây là dành cho nàng, công chúa của tôi, bạc để làm tóc nàng lấp lánh,

để bảo vệ nàng mãi mãi khỏi những kẻ độc ác lởn vởn xung quanh, khi
nàng đi xa, nàng nổi tiếng, ở đầu bên kia thế giới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.