HOA SÚNG ĐEN - Trang 239

được buộc chặt bằng một sợi thừng lanh. Nó đã được cất giấu dưới ba
chồng băng video cát sét, một chồng đĩa vinyl và mười xăng ti mét những
bản sao kê của Ngân hàng Crédit nông nghiệp. Tôi đã gấp chiếc khăn lót
trên bàn làm bốn và trải những bức ảnh lên.

Sau tiếng động cơ máy xẻ cách đây một giờ, giờ lại đến tiếng còi đột

nhiên đưa tôi trở về với thực tại, như tiếng chuông của một chiếc đồng hồ
báo thức khiến những giấc mơ buổi sáng tan biến, quý vị có hiểu điều tôi
muốn nói không?

Tiếng còi xe cảnh sát, hú dọc theo đường Roy.
Chỉ một lát trước đó, mắt tôi ướt nhòe trước những bức ảnh quan trọng,

ở đáy thùng, bức ảnh lớp học. Giverny. 1936-1937. Tôi thừa nhận với quý
vị, nó không phải chuyện mới có từ hôm qua! Tôi ngắm kỹ bức chân dung
của hơn hai mươi học sinh đang ngoan ngoãn ngồi trên ba bậc thang gỗ.
Tên của bọn trẻ được ghi ở mặt sau tấm ảnh, nhưng tôi chẳng cần quay mặt
sau để xem.

Trên ghế, Albert Rosalba đang ngồi cạnh tôi. Dĩ nhiên rồi.
Tôi ngắm nhìn gương mặt Albert hồi lâu. Bức ảnh có lẽ đã được chụp

sau ngày khai trường một thời gian, vào lễ Các Thánh, hay trong những
tuần đó.

Trước thảm kịch…
Đúng vào lúc đó tiếng còi hụ của cảnh sát lại xoáy vào tai tôi.
Tôi đã đứng dậy, quý vị có lẽ không tin. Như một người cai ngục, thậm

chí hơi đãng trí, không vội vã chạy về phía chòi gác trên tháp canh của
mình khi tiếng còi báo động vang lên! Vậy đó, tôi đã chạy ra phía cửa sổ.
Cuối cùng tôi đã chạy, một cách nói thôi. Tôi đã túm lấy cây gậy và khó
nhọc đi về phía cửa kính, kín đáo dùng cây gậy đẩy tấm rèm ra.

Tôi đã không bỏ lỡ gì cả. Không thể bỏ qua đám cảnh sát! Tất cả đội kỵ

binh đang đi ra. Ba chiếc ô tô. Tiếng còi hụ và đèn xoay tròn.

Chẳng có gì để nói, anh ta giỏi thật, cái anh thanh tra Sérénac này!

❀ ❀ ❀

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.