HOA SÚNG ĐEN - Trang 246

Titou không nói hết câu. Họ tiếp tục đi xuống con đường mòn, đúng ra là

trượt xuống chứ không hẳn là đi xuống, Titou có vẻ đang nghiền ngẫm
trong đầu, rồi chưa kịp nói gì đã phá lên cười:

“Jacques, thực ra thì ủng của tôi không làm cậu đau chân…”
Tuitou không dừng được. Ông cười thành tràng, cười chảy cả nước mắt.

Patrick nhìn ông không tin nổi. Jacques Dupain không có chút phản ứng gì.
Titou lấy tay áo lau mắt.

“Tôi đùa thôi các cậu. Jacques, cậu tin đi, tôi đùa thôi. Tôi biết là cậu đã

không tấn công Morval!”

“Chết tiệt, Titou, đừng có…”
Lần này đến lượt Patrick nghẹn lời không nói hết câu.
Trước mặt họ, bãi đỗ xe nơi họ đậu chiếc xe tải nhỏ đã biến thành chiến

lũy Alamo

*

. Có sáu chiếc xe hụ đèn pha quay và gần hai mươi cảnh sát…

Cảnh sát và hiến binh ở ngay trước mặt họ, tạo thành một vòng bán nguyệt,
đứng chống nạnh, đặt ngón tay lên miệng túi da trắng đựng súng lục.

Thanh tra Sérénac đứng cách cánh thợ săn một mét. Theo bản năng,

Patrick bước sang bên cạnh một bước. Tay anh ta nắm lấy họng súng săn
của Jacques Dupain.

“Bình tĩnh, Jacques. Bình tĩnh.”
Thanh tra Sérénac tiến lên.
“Jacques Dupain. Anh bị bắt vì giết Jérôme Morval. Đề nghị anh đi theo

chúng tôi và không kháng cự…”

Titou cắn môi, vứt súng săn xuống đất và run run giơ hai tay lên… Như

ông từng thấy người ta làm thế trong phim.

“Bình tĩnh, Jacques,” Patrick tiếp tục. “Đừng có làm gì ngu xuẩn…”
Patrick biết rõ bạn mình. Đã nhiều năm họ đi cùng nhau, chơi cùng nhau,

đi săn cùng nhau. Anh hoàn toàn không thích khuôn mặt lạnh như đá hoa
cương, không chút biểu cảm gì của Jacques, như thể anh ta ngừng thở.

Sérénac lại tiến lên. Một mình. Không có vũ khí.
Hai mét…
“Không!” Sylvio Bénavides hét lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.