HOA SÚNG ĐEN - Trang 247

Viên thanh tra băng qua hàng rào cảnh sát và tới đứng cạnh Sérénac. Có

thể chỉ là tượng trưng, nhưng Bénavides có cảm giác như đã phá vỡ một thế
đối xứng; như thể anh hy vọng gây rối một cuộc đấu súng miền viễn Tây
khi băng qua đường không đúng lúc.

Jacques Dupain đặt tay lên cổ tay Patrick. Không nói một lời. Patrick đã

hiểu, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thả tay ra khỏi khẩu súng
săn bằng thép.

Anh hy vọng không hối tiếc vì điều đó. Suốt đời mình.
Anh kinh sợ nhìn Jacques đặt tay lên cò súng, khẩu sùng săn nhẹ nhàng

giương lên.

Thường thì Jacques nhắm còn tốt hơn cả Titou.
“Dừng lại, Laurenç,” Sylvio thì thầm, mặt tái nhợt.
“Jacques, đừng làm gì dại dột,” Patrick thì thào.
Sérénac tiến lên thêm một bước nữa. Anh chỉ còn cách Jacques Dupain

chưa đến mười mét. Thanh tra từ từ giơ tay lên, nhìn thẳng vào mắt kẻ tình
nghi. Sylvio Bénavides kinh hãi nhìn nụ cười thách thức trên khóe môi sếp.

“Jacques Dupain, ông…”
Khẩu súng săn của Jacques Dupain giờ chĩa thẳng vào Sérénac. Một sự

im lặng đáng sợ bao trùm lên con hẻm Astragale.

Titou, Patrick, các cảnh sát Louvel và Maury, thanh tra Sylvio

Bénavidas, mười lăm cảnh sát, ngay cả những người ít mưu mẹo nhất, ngay
cả những người không giỏi đoán điều gì có thể ẩn giấu trong một cái đầu…
tất cả họ đều đọc được một thông điệp trong ánh nhìn lạnh lùng của
Jacques Dupain.

Sự căm thù.

❀ ❀ ❀

Cô gái đằng sau quầy lưu trữ của cơ quan hành chính Evreux luôn mở đầu
bằng một câu có mấy từ, ‘Liệu ông/bà đã xác minh…’ Cô thể hiện thái độ
của một nhân viên đang bị ngập đầu trong công việc sau màn hình đôi gồm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.