HOA SÚNG ĐEN - Trang 248

màn hình máy tính và cặp kính mạ vàng, rồi cuối cùng nhìn người đàn ông
lớn tuổi đang hỏi cô những bản sao của tờ Républicain de Vernon, tờ tuần
báo khu vực mà sau Thế chiến thứ hai đã đổi tên thành Le Démocrate. Tất
cả các số, trong khoảng thời gian từ tháng Một đến tháng Chín năm 1937.

“Ông đã xác minh liệu họ không có bản sao tại Vernon, tại trụ sở của tờ

Le Démocrate chưa?”

Cảnh sát trưởng Lauretin giữ bình tĩnh. Ông đã xem xét các hồ sơ lưu trữ

của tỉnh từ hai tiếng rồi, ông cố giữ thái độ của một ông già khiêm nhường,
luôn gây thiện cảm với những phụ nữ trẻ hơn ông. Thành thói quen rồi,
cách này luôn ổn!

Nhưng không phải ở đây!
Cô gái sau quầy chẳng màng đến những lời tỉ tê của ông. Phải nói là

quanh mấy chiếc bàn gỗ của phòng tra cứu hồ sơ lưu trữ có mười người đều
là đàn ông ngoài sáu mươi tuổi, những nhà sử học triển vọng bảy mươi tuổi
hay những nhà khảo cổ nghiên cứu phả hệ đang cố tìm lại gốc gác của họ…
Và tất cả đều áp dụng cùng một chiến lược như ông Lauretin: ga lăng kiểu
cổ. Lauretin thở dài. Mọi thứ trước đây đơn giản hơn khi ông còn có thể gí
cái thẻ ba màu trước mũi của một viên công chức không có vẻ dễ bị lừa
phỉnh. Đương nhiên, cô gái sau quầy không thể ngờ là cô đang đối mặt với
một cảnh sát trưởng.

“Tôi đã xem rồi thưa cô, cảnh sát trưởng Lauretin nói với nụ cười miễn

cưỡng. Tại trụ sở của tờ Le Démocrate, họ không có bất cứ tài liệu lưu trữ
nào trước năm 1960…”

Cô gái lặp lại điệp khúc:
“Ông đã xác minh tại cơ quan lưu trữ của Vernon chưa? Ông đã xem

phần phụ lục các tạp chí, tại Versailles, tại Trung tâm lưu trữ quốc gia
chưa? Ông đã xác minh xem liệu…”

Cô gái này được trả lương bằng sự cạnh tranh sao?
Cảnh sát trưởng Lauretin ẩn mình sau cái vẻ nhẫn nhịn của một người về

hưu rảnh rỗi.

“Rồi, tôi đã xác minh rồi! Rồi! Rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.