HOA SÚNG ĐEN - Trang 265

tả…”

“Cô nói dối, Stéphanie.”
Thanh tra đi vòng qua bàn làm việc, mở ngăn kéo đầu tiên và lôi từ đó ra

một cuốn sách đóng bìa cứng. Aurélien.

“Tôi tin là cô nói dối.”
Anh mở cuốn sách ở trang đã được gấp lại để đánh dấu.
“Cô nhớ lại đi, chính cô là người đã bảo tôi đọc cuốn sách này của

Aragon, do câu nói kỳ lạ được tìm thấy trong túi của Jérôme Morval. ‘Tội
mộng mơ’ và tiếp theo… Tôi giúp cô nhớ lại chưa, Stéphanie? Chương 64.
Aurélien giáp mặt Bérénice trong khu vườn ao của Monet, cô bỏ chạy trên
một con đường ngoằn ngoèo của Giverny, như thể muốn thoát khỏi số phận
của mình. Aurélien đi theo cô, anh tìm thấy cô, thở hổn hển, lưng dựa vào
sườn dốc… Cô thứ lỗi cho tôi, tôi sợ là không nhớ nguyên văn đoạn trích,
tôi sẽ đọc cho cô cảnh đó…”

Lần này, dường như là lần đầu Laurenç Sérénac chịu đựng ánh nhìn đỏ

thẫm của Stéphanie.

“‘Aurélien tiến về phía cô, anh thấy ngực cô nhô ra, đầu nghiêng sang

với những lọn tóc vàng rủ hết về một phía. Mí mắt cụp xuống, quầng mắt
rối bời và đôi môi run rẩy, hàm răng siết chặt như loài mèo, trắng hếu…’”

Thanh tra tiến lên phía trước. Giờ thì anh đang đứng trước mặt

Stéphanie. Cô không thể lùi lại, cô bị kẹt trên bàn. Laurenç tiếp tục tiến lại
gần, đầu gối cô giáo chạm vào làn vải chiếc quần jean. Cô cảm nhận thấy
khung chậu của viên thanh tra, chính xác ngang tầm với bụng dưới của cô.
Có lẽ chỉ cần cô giạng chân ra…

Sérénac tiếp tục đọc:
“‘Aurélien dừng lại. Anh đang đứng trước mặt cô, rất gần, anh đang chế

ngự cô. Anh chưa từng bao giờ thấy cô như vậy…’”

Anh bỏ cuốn sách ra.
“Chính cô là người làm hỏng tất cả, Stéphanie.”
Anh đặt một tay lên đầu gối cô. Da cô run run, Stéphanie không thể làm

gì. Cô không thể ngăn đôi chân quyến rũ của mình run lên như cây đậu run
lên trước cây cọc đỡ nó. Giọng cô không được dứt khoát:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.