HOA SÚNG ĐEN - Trang 285

“Chính xác anh muốn nói gì, thanh tra?”
“Giả dụ như, liệu ta có thể hình dung có một người dân vùng Vernon đã

sở hữu một bức tranh do Monet tặng chẳng hạn? Tại sao lại không cơ chứ,
là một trong số hai trăm bảy mươi hai bức hoa súng?”

Câu trả lời bật ra:
“Claude Monet, khi ông chuyển đến sống tại Giverny, đã là một họa sĩ

nổi tiếng. Mỗi tác phẩm của ông đều thuộc vào hàng di sản quốc gia.
Monet rất hiếm khi tặng tranh, mỗi bức tranh của ông đáng giá một gia tài
nhỏ.”

Ông nói rõ hơn:
“Với bảo tàng Vernon, ông đã chấp nhận một ngoại lệ hiếm hoi cho

nguyên tắc này. Ngoài ra đó là điều đã làm nên giá trị đặc biệt cho bức
tranh tròn của chúng tôi.”

Câu trả lời có vẻ khiến Sérénac hài lòng. Chứ không phải là Sylvio

Bénavides, người đang nghĩ tới những lời nhận sét đầy nhiệt huyết của
người quản lý bảo tàng Mỹ thuật Rouen:

“Xin lỗi ông lần nữa, nhưng Monet đã phải thường xuyên thương thảo

với hàng xóm của mình, những dân làng Giverny, để có thể cải tạo cái ao
của ông, gìn giữ cảnh quan như ông đã muốn vẽ… Liệu có khả năng là để
đổi lại sự chấp thuận của những người hàng xóm, ông đã phải hứa cho họ
một bức tranh không?”

Poussin không giấu vẻ sốt ruột. Ông không ngần ngại xem đồng hồ.
“Nghe này thanh tra. Thời kỳ của các họa sĩ ấn tượng không phải là thời

tiền sử! Từ đầu thế kỷ, đã có những tờ báo, văn bản công chứng, biên bản
của các hội đồng xã… Tất cả các giấy tờ này đã được hàng chục nhà
nghiên cứu lịch sử nghệ thuật kiểm tra. Hoàn toàn không có sự đổi chác
nào kiểu này được khám phá… Sau đó, người ta muốn kể gì mà chẳng
được.”

Ông giám đốc có vẻ muốn đứng dậy. Vẻ vội vã muốn rút ngắn cuộc nói

chuyện khiến Bénavides thắc mắc. Anh chờ Laurenç Sérénac giúp sức mà
không được.

“Giả sử là một vụ trộm thì sao?” Sylvio hỏi tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.