HOA SÚNG ĐEN - Trang 326

Khi băng qua cánh đồng, cô không muốn nghe, cô không muốn nhìn,

nhưng cô nghe thấy rõ mồn một tiếng động cơ xe mà cô học cách nhận biết,
chiếc xe Trimph của Laurenç. Cô đã thấy khói cuộn lên ở xa. Cô muốn tin
là mình nhầm. Cô muốn tin là Laurenç đã đến dù cho âm thanh có vẻ như
xa dần, cô muốn tin đó là tiếng gió, chỉ có tiếng gió tạo nên ảo giác này. Cô
không thể tin là chiếc Triumph đã đi, Laurenç đã đi mất.

Tại sao anh ấy lại bỏ đi trước khi cô tới?
Laurenç không có ở đây.
Mắt cô không thể trông thấy tờ giấy cắm trên thân cây dương đầu tiên.

Đó chỉ là một tờ giấy trắng trên đó có vài chữ nguệch ngoạc.

Cô lại gần. Cô biết rằng mình không thích điều sẽ đọc, những từ này sẽ

giống như bản cáo phó.

Cô lại gần, như kẻ mộng du.
Chữ viết dứt đoạn, như thể người viết đang bồn chồn.
Bốn dòng.

Không có tình yêu hạnh phúc…
Ngoại trừ những gì mà ký ức chúng ta nuôi dưỡng.
Vĩnh biệt, mãi mãi,
Laurenç

Stéphanie cảm thấy chân cô không trụ vững nữa. Tay cô tuyệt vọng bám

vào vỏ cây dương, chúng rách toạc dưới những ngón tay cô. Cô ngã xuống.
Những thân cây thẳng đứng nhảy múa xung quanh cô như đám người
khổng lồ trong một vòng tròn của quỷ sa tăng.

Không có tình yêu hạnh phúc…
Chỉ Laurenç, mới có thể viết những từ này, cô biết rõ điều đó. Một kỷ

niệm. Một kỷ niệm đẹp, đó là tất cả những gì thanh tra đã tìm kiếm ở cô.

Chiếc váy vải bông sáng màu của cô dính vào chỗ đất đá lẫn sỏi ấm. Hai

cánh tay cô, đôi chân cô lấm bẩn. Stéphanie khóc, không muốn chấp nhận
hiện thực.

Cô thật ngu xuẩn!
Một kỷ niệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.