HOA SÚNG ĐEN - Trang 337

“Chết tiệt… Cậu… cậu… cậu là người đã giết ông họa sĩ người Mỹ…

ông James… Một cú đâm bằng dao vào tim, Fanette đã kể với tớ như thế.
Là… là cậu ư?”

“Im ngay! Mày nói gì, một họa sĩ người Mỹ? Chỉ có Fanette là quan

trọng thôi, không phải sao? Chọn phe đi, tao nói với mày rồi đấy! Vứt bức
tranh đi, hoặc là ngã xuống nước… Lần cuối cùng đấy!”

Hai cánh tay Vincent gồng lên như đang cầm thanh kiếm và chuẩn bị tấn

công.

“Lần cuối cùng…”
Paul mỉm cười rồi cúi xuống đặt gói giấy trên thành khu giặt.
“Được thôi, Vincent. Bình tĩnh nào…”
Rồi đột nhiên Paul đứng bật dậy. Vincent bị bất ngờ không kịp phản ứng

gì. Tay Paul túm chặt tay cậu ta. Siết thật mạnh và vặn cánh tay cậu ta.
Vincent buộc phải quỳ xuống, cậu ta chửi rủa nhưng nắm tay của Paul ấn
chặt hơn. Vincent không còn lựa chọn nào khác. Đôi mắt đỏ ngầu của cậu
ta ứa nước. Đau đớn. Nhục nhã. Tay cậu ta lỏng ra. Khi con dao vẽ rơi
xuống đất, Paul chỉ bằng một cú đá đã khiến nó văng vào bãi cỏ dưới cây
liễu cách chúng ba mét; tay cậu vẫn không rời tay Vincent: xoay ngược lại,
cậu bẻ tay Vincent ra sau lưng, rồi lôi cổ tay cậu ta lên phía trên. Cậu ta rú
lên:

“Vai của tớ, chết tiệt, cậu sẽ làm rách vai tớ…”
Paul vẫn cố kéo tay Vincent lên cao. Paul là người khỏe nhất. Cậu vẫn

luôn thế.

“Cậu là một đứa ốm yếu. Cậu là một thằng điên. Rồi người ta sẽ tống cậu

vào tù. Cậu tưởng gì chứ? Tớ sẽ đi nói cho bố mẹ cậu biết, nói cho cảnh sát
và tất cả mọi người. Tớ đã nghi là cậu không thật thà. Nhưng đến mức này
thì…”

Vincent rú lên. Paul thỉnh thoảng đánh nhau trong sân trường vào giờ ra

chơi nhưng chưa bao giờ cậu làm đến mức như vậy. Cậu sẽ còn giữ cổ tay
bạn mình như thế này bao lâu nữa? Cậu sẽ kéo tay cao đến mức nào trước
khi vai của Vincent rách ra? Vincent có cảm giác như nghe thấy tiếng sụn
đang đứt rời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.