HOA SÚNG ĐEN - Trang 338

Vincent đã ngừng gào thét. Giờ thì cậu ta khóc và cơ thể dần mất hết khả

năng kháng cự, cứ như tất cả các cơ bắp đang rời khỏi cơ thể cậu ta. Cuối
cùng thì Paul thả tay ra và đẩy cậu bạn lăn tròn một mét như nắm giẻ lau.

Trơ ra. Bị khuất phục.
“Cẩn thận đấy,” Paul dọa.
Cậu yên tâm nhìn con dao vẽ đang ở quá xa để cậu ta có thể nhặt lên.

Vincent vẫn nằm ở tư thế như trong bào thai. Vừa theo dõi cậu ta, Paul vừa
cúi xuống khu giặt để nhặt bức tranh lên. Tay cậu chạm vào phần giấy màu
nâu.

Lẽ ra cậu nên liếc nhìn cậu ta nửa giây để đảm bảo mọi sự.
Paul vừa quay đầu lại.
Quá muộn.
Vincent nhảy bật lên rồi chạy thẳng về phía trước, hai khuỷu tay giơ ra.

Paul lao về phía khu giặt. Một lần nữa, cậu đã nhanh hơn Vincent, hai
khuỷu tay của Vincent chạm vào mắt cá chân cậu nhưng gần như chưa
chạm vào, không làm cậu đau. Vincent ngã thẳng xuống bụi cây tầm ma
ngay trước mặt.

Đồ ốm yếu!
Paul không có thời gian để nghĩ đến gì khác, chỉ ngay sau đó, một mảng

đất trượt dưới chân cậu. Cậu cảm thấy mất thăng bằng trên bờ khu giặt.
Chân cậu khua trong khoảng không giữa bờ sông và mặt nước. Tay cậu tìm
một điểm tựa, bất cứ thứ gì, mái của khu giặt, một thanh xà gỗ, một cành
cây…

Quá muộn.
Cậu ngã ngửa ra sau. Cậu co rúm người lại theo bản năng. Lúc đầu lưng

cậu đập vào bức tường gạch của khu giặt. Bị va mạnh đột ngột và đau
khủng khiếp. Cậu tiếp tục lăn tròn một mét trên bờ. Không lâu.

Thái dương cậu đập vào gờ thanh xà gỗ. Mắt cậu nhìn lên trời. Chỉ một

chớp mắt, như một tia chớp.

Cậu trượt, trượt mãi, cậu thấy tất cả mọi thứ, cậu vẫn còn nhận thức, chỉ

có cơ thể cậu không phản ứng nữa, không tuân theo cậu nữa.

Nước lạnh tràn vào tóc cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.