HOA SÚNG ĐEN - Trang 346

Vincent, tất cả bọn họ đã nói dối tớ. Họ đều đã chết. Ông James. Paul…”

“Không phải tất cả, Fanette. Không phải tớ. Còn nữa, Paul…”
“Suỵt.”
Vincent hiểu là Fanette bảo nó phải im lặng. Nó không dám nói gì nữa.

Nó đợi. Chỉ có tiếng thổn thức của cô bé phá vỡ không gian yên tĩnh đến
đáng sợ hai bên bờ ao, nơi chỉ thỉnh thoảng mới có vài lá liễu rơi xuống tạo
ra tiếng động khe khẽ hoặc những cành cây đậu rơi xuống ao. Cuối cùng,
giọng nói run rẩy của Fanette sát lại bên tai Vincent.

“Vậy… vậy là trò chơi này cũng kết thúc rồi. Kết thúc rồi, biệt danh của

những họa sĩ ấn tượng mà tớ đã đặt cho tất cả các cậu để khiến tớ trở thành
người thú vị. Những cái tên giả đó. Chẳng còn ý nghĩa gì nữa…”

“Tùy cậu thôi, Fanette…”
Giờ thì cánh tay của Vincent ôm quanh người Fanette, áp chặt cô bé vào

người mình. Cô có thể ngủ trong vòng tay đó.

“Tớ ở đây,” Vincent thì thầm. “Tớ sẽ luôn ở đây, Fanette…”
“Điều đó cũng thế, kết thúc rồi. Tớ không còn là Fanette nữa. Không một

ai sẽ còn gọi tớ là Fanette nữa. Không phải cậu và không ai hết cả. Cô bé
mà tất cả mọi người đã từng gọi là Fanette, cô bé có năng khiếu hội họa, tài
năng triển vọng, nó cũng đã chết rồi, ngay gần khu giặt, bên cạnh cánh
đồng lúa mì. Không còn Fanette nữa.”

Thằng bé lưỡng lự. Bàn tay nó đưa lên vai cô bé, xoa phía trên cánh tay

cô.

“Tớ hiểu… Tớ là người duy nhất hiểu cậu, cậu biết rõ điều đó mà, tớ sẽ

luôn ở đây… Fanet…”

Vincent ho. Tay nó vẫn vuốt dọc lên phía trên cánh tay cô bé.
“Tớ sẽ luôn bên cậu, Stéphanie.”

❀ ❀ ❀

Chiếc lắc ở cổ tay thằng bé trượt xuống dọc cánh tay. Nó không thể không
liếc xuống chiếc lắc. Nó hiểu là kể từ giờ Stéphanie sẽ không bao giờ còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.