HOA SÚNG ĐEN - Trang 42

tia nắng, màu trắng của những phiến đá trước cổng tòa thị chính, những
nhánh bìm bìm bám theo tay vịn của bảy bậc thềm…

Anh không chờ đợi điều đó. Anh không chờ gì cả.
Rất lâu sau này, anh sẽ hiểu rằng sự tương phản đã khiến anh choáng

váng, một sự tương phản rất nhỏ, chỉ trong vài giây. Stéphanie Dupain
đứng trước cổng trường và đã không trông thấy viên thanh tra. Trong chốc
lát, Laurenç bắt gặp ánh mắt cô đang hướng về phía bọn trẻ vừa ào ra khỏi
cổng vừa cười, như thể chúng mang theo trong cặp sách những ước mơ của
cô giáo vậy.

Một thoáng ưu tư, như một cánh bướm mỏng manh.
Rồi ngay lập tức, Stéphanie nhận thấy người khách. Nụ cười nhanh

chóng nở trên môi, đôi mắt màu tím long lanh.

“Xin lỗi anh cần gì?”
Stéphanie Dupain dành cho người xa lạ sự tươi tắn của cô. Một luồng

sinh lực tràn trề tỏa ra tứ phía, vào phong cảnh của các họa sĩ, vào các
khách du lịch đang chiêm ngưỡng, vào tiếng cười của lũ trẻ trên bờ sông
Epte. Cô chẳng giữ lại gì cho mình cả. Một món quà trọn vẹn.

Đúng, chính sự tương phản này đã khiến Laurenç Sérénac bối rối đến

nhường ấy. Cái vẻ man mác thanh lịch. Không lộ liễu. Như thể anh đã kín
đáo nhận thấy, trong một khoảnh khắc, cả một hang chứa kho báu và có lẽ
không gì ám ảnh hơn việc tìm được lối vào cái hang đó.

Anh ấp úng, rồi mỉm cười:
“Thanh tra Laurenç Sérénac, thuộc đồn cảnh sát Vernon.”
Cô chìa bàn tay mảnh mai.
“Stéphanie Dupain. Giáo viên tiểu học duy nhất của lớp học duy nhất

trong làng…”

Mắt cô cười lấp lánh.
Cô ấy xinh đẹp. Thậm chí hơn cả xinh đẹp. Đôi mắt đẹp màu phấn như

hoa súng có đủ các sắc độ xanh lơ và tím hoa cà, thay đổi theo ánh mặt trời.
Đôi môi hồng nhạt dường như được tô bằng màu phấn. Chiếc đầm ngắn
mỏng để lộ đôi vai trần trắng ngần. Một làn da mịn như sứ…. Mái tóc hạt
dẻ sáng màu được búi gọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.