HOA SÚNG ĐEN - Trang 44

“Chưa, anh nghĩ mà xem… Hàng ngàn trường học trên thế giới tham gia

cuộc thi. Nhưng vẫn phải thử đúng không? Ngay cả các con của Claude
Monet, Michel và Jean, cũng từng học trong ngôi trường này.”

“Theodore Robinson, ông ấy chưa bao giờ trở lại Normandie, tôi cho là

thế…”

Stéphanie Dupain chăm chăm nhìn viên thanh tra, sững sờ ngạc nhiên.

Cô mở to mắt, viên thanh tra tin rằng trong ánh mắt ấy thoáng chút hoài
nghi đầy ngưỡng mộ:

“Phải chăng có cả những giờ học lịch sử nghệ thuật tại trường đào tạo

cảnh sát?”

“Không… Nhưng người ta có thể vừa là cảnh sát vừa là người yêu thích

hội họa, không phải vậy sao?”

Cô đỏ mặt.
“Thực sự ấn tượng, thưa thanh tra…”
Hai gò má như sứ ửng lên sắc hồng của những bông hoa dại, lốm đốm

chấm tàn nhang. Đôi mắt màu hoa cà của cô bao quát khắp căn phòng.

“Anh nói rất đúng thưa thanh tra, Theodore Robinson đã mất năm bốn

mươi ba tuổi do lên cơn hen tại New York, gần hai tháng sau khi viết thư
cho người bạn của mình là Claude Monet để chuẩn bị quay lại Giverny…
Ông đã không bao giờ còn có thể trở lại Pháp. Những người thừa kế của
ông đã sáng lập một quỹ và cuộc thi vẽ tranh quốc tế này vào năm 1896,
vài năm sau khi ông qua đời. Nhưng tôi làm anh phát chán rồi, thưa thanh
tra. Tôi đoán rằng anh không phải đến đây để nghe tôi giảng giải…”

“Ồ không, tôi rất thích.”
Sérénac đã nói như vậy chỉ để cô gái đỏ mặt thêm lần nữa. Anh đã thành

công, ngoài mong đợi.

Viên thanh tra nhấn mạnh:
“Còn cô, Stéphanie. Cô biết vẽ chứ?”
Một lần nữa, những ngón tay của cô gái chới với trong không trung và

gần như chạm vào ngực viên thanh tra. Anh buộc phải nghĩ rằng cử chỉ đó
chỉ là phản xạ theo thói quen của cô giáo tiểu học luôn nghiêng về phía bọn
trẻ, nhìn vào mắt chúng khi nói và chạm vào người chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.