HOA SÚNG ĐEN - Trang 49

lát sau thôi Sérénac đã tự hỏi mình tại sao hình ảnh ngu ngốc ấy lại xuất
hiện trong đầu anh. Anh cố tập trung vào việc.

“Louis Aragon,” Stéphanie nói rành mạch. “Thanh tra, rất tiếc là tôi sẽ

lại phải hướng dẫn anh một buổi về…”

Laurenç đẩy một cuốn vở ra rồi ngồi xuống một bàn học.
“Tôi đã nói với cô rồi. Tôi rất thích…”
Cô lại cười.
“Anh không hiểu biết nhiều về thơ ca như hội họa rồi, thưa thanh tra.

Câu trên tấm bưu thiếp được trích từ một bài thơ của Louis Aragon.”

“Cô thật tuyệt vời…”
“Không, không, tôi không cao siêu gì đâu. Trước tiên, Louis Aragon

từng là người hay lui tới Giverny, một trong những nghệ sĩ duy nhất vẫn
tiếp tục đến lưu trú tại ngôi làng sau khi Claude Monet qua đời vào năm
1926. Sau đó vì đoạn trích này là từ một bài thơ nổi tiếng của Aragon, bài
đầu tiên đã bị Chính phủ Vichy kiểm duyệt vào năm 1942. Tôi vẫn rất tiếc
vì phải giảng giải cho anh, thưa thanh tra, nhưng khi tôi nói tên bài thơ, anh
sẽ hiểu tại sao người ta có truyền thống hằng năm đều dạy nó cho học sinh
trường này…”

“‘Những ấn tượng’?” Sérénac thử trả lời.
“Thua rồi. Anh đã trả lời gần đúng. Aragon đã đặt tên cho bài thơ là

‘Nymphée’

*

.”

Laurenç Sérénac cố gắng lọc thông tin, sắp xếp lại trật tự.
“Nếu tôi hiểu đúng ý cô, Jérôme Morval, theo logic, cũng phải biết

nguồn gốc của những vần thơ lạ kỳ này…”

Anh suy nghĩ một lát, lưỡng lự không biết nên tỏ thái độ ra sao.
“Tôi xin cảm ơn cô. Lẽ ra chúng tôi đã phải mất nhiều ngày mới phát

hiện ra điều đó. Dù rằng, ngay lúc này, tôi vẫn chưa thấy rõ liệu điều đó sẽ
giúp cuộc điều tra tiến triển như thế nào…”

Thanh tra đột ngột quay về phía cô giáo. Cô đứng thẳng trước mặt anh,

mặt họ ngang tầm nhau, chỉ cách nhau khoảng ba mươi xăng ti mét.

“Stéphanie… Cô cho phép tôi gọi cô là Stéphanie nhé? Cô từng quen

Jérôme Morval?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.