HOA SÚNG ĐEN - Trang 54

Hai thằng bé tiếp tục đi. Vincent hét lên, to hơn nữa:
“Faaaanette! Cậu ở đâuuuuu?”
Giọng chói tai của Mary vang lên xa hơn chút:
“Các cậu đợi tớ với!”
Camille và Vincent đã đi được gần một phút khi Mary dừng lại chỗ nhà

thờ. Con bé cao hơn so với độ tuổi lên mười của mình. Mắt ướt nhòe dưới
cặp kính.

“Các cậu, đợi tớ với! Chúng mình mặc kệ Fanette đi! Đợi tớ với các

cậu!”

Cô bé quay về phía mấy ngôi mộ, Fanette nằm dựa lên người Paul theo

phản xạ. Mary không trông thấy gì cả, cô bé tiếp tục đi thẳng phố Claude-
Monet, bực tức lê đôi xăng đan trên đường nhựa.

Phuuù…
Fanette ngồi dậy, cười tươi. Cô bé thắt chặt lại hai bím tóc. Paul búng

nhẹ vào những hòn sỏi nhỏ bám trên quần cậu.

“Tại sao cậu không muốn gặp bọn chúng?” cậu hỏi.
“Bọn chúng nó làm tớ bực mình! Bọn chúng không làm cậu khó chịu

sao?”

“Ờ. Có chứ, một chút thôi…”
“À… Cậu biết đấy. Đợt đã. Camille ấy, cậu ta không ngừng nói về khoa

học, ‘Và thế này, và thế kia, tớ là người giỏi nhất lớp, hãy nghe tớ’…
Vincent còn chán hơn, tớ phát ngán vì cậu ấy cứ bám lấy tớ! Nặng nề, nặng
nề, nặng nề! Cậu ấy không để cho tớ có một tí không gian để thở. Còn
Mary, tớ chẳng vẽ chân dung đâu. Ngoài việc khóc lóc, hăng hái trước mặt
cô giáo và nói xấu tớ…”

“Cậu ấy ghen tị thôi mà, Paul dịu dàng nói. Còn tớ? Tớ không dính chặt

lấy cậu quá chứ?”

Fanette cù má cậu bằng chiếc lá dương.
Paul, cậu thì khác. Tớ không biết tại sao, nhưng không phải thế đâu.
“Ngốc thật. Cậu thừa biết là tớ thích cậu nhất. Mãi mãi…”
Paul nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác ngọt ngào. Fanette thêm vào:
“Bình thường thì ít ra là vậy. Nhưng không phải hôm nay!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.