HOA SÚNG ĐEN - Trang 56

NGÀY THỨ BA

15-05-2010

(Bệnh viện Vernon)

LÝ LẼ

Chiếc đồng hồ báo thức dạ quang phía trên giường chỉ 1 giờ 32. Tôi không
tài nào ngủ được. Giờ thì cô y tá cuối cùng mà tôi trông thấy đã ghé qua
được hơn một tiếng. Chắc cô ấy tưởng tôi đang ngủ. Ngủ. Quý vị thấy buồn
cười! Làm sao có thể ngủ được trên mấy chiếc ghế bành bất tiện như vậy?

Tôi nhìn từng giọt dịch truyền ra từ chiếc ống mềm. Họ còn có thể duy

trì sự sống cho ông ta được như thế bao lâu nữa, bằng cách truyền dịch.

Nhiều ngày? Nhiều tháng? Nhiều năm?
Ông ta cũng không ngủ. Ông ta đã không thể nói được gì từ hôm qua, ít

nhất là theo lời các bác sĩ. Ông ta cũng không thể cử động các cơ nữa,
nhưng ông ta vẫn mở được mắt. Theo y tá, ông ta có thể hiểu tất cả mọi
thứ. Họ đã nhắc đi nhắc lại điều đó với tôi hàng trăm lần, rằng nếu tôi nói
chuyện với ông ta, nếu tôi đọc cho ông ta nghe, ông ta sẽ nghe thấy tiếng
tôi nói: ‘Điều đó cần thiết cho tinh thần của chồng bà.’

Có một chồng tạp chí trên bàn cạnh giường. Khi các y tá ở đó, tôi lơ

đãng làm ra vẻ như đang đọc to. Nhưng ngay khi họ đi khỏi, tôi lập tức
ngừng đọc.

Bởi vì có thể coi như ông ta hiểu hết, ông ta sẽ hiểu…
Tôi lại nhìn ống truyền dịch. Tất cả việc tiêm truyền này có tác dụng gì?

Các cô y tá đã giải thích cho tôi rằng nó giúp ông ta kéo dài sự sống, nhưng
tôi không nhớ cụ thể chi tiết ra sao.

Nhiều phút trôi qua. Tôi lại lo lắng cho Neptune. Con chó tội nghiệp của

tôi chỉ có một mình ở Giverny. Tôi cũng không thể cứ ở đây cả đêm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.