HOA SÚNG ĐEN - Trang 66

liên hồi, và dù rất có năng khiếu thì cô cũng cần phải tập trung hơn nữa.
Như Monet. Cô phải biết quan sát và tưởng tượng. Đó là điều ông nói đi
nói lại suốt, điệp khúc của James. Quan sát và tưởng tượng. Và vẽ thật
nhanh nữa, chính vì điều đó mà ông mang theo bốn giá vẽ, để có thể vẽ
ngay khi ánh sáng bắt đầu xuất hiện ở một góc của khung cảnh, ngay khi
các bóng cây chuyển động và màu sắc thay đổi. Ông đã nói với cô rằng
Monet từng đi dạo với sáu giá vẽ trên cánh đồng và trả tiền cho bọn trẻ
bằng tuổi cô để chúng vác hết đống giá vẽ đó cho ông, lúc sáng sớm và khi
chiều muộn.

Điều đó thật nhảm nhí! Một mánh lới của James để cô cũng vác đồ đạc

cho ông. Cô đã đoán được chuyện đó, nhưng làm ra vẻ tin tưởng vào ông.
James tốt bụng nhưng hơi có xu hướng tự cho mình là Monet.

Và coi mình là con bé ngu ngốc!
“Đừng có mơ mộng nữa, Fanette. Vẽ đi!”
Cô bé cố vẽ lại khu giặt kiểu Normandie, cây cầu bắc qua dòng sông,

tháp xay bột bên cạnh. Cô bé đã vẽ được một lúc lâu…

“Ông có biết Theodore Robinson là ai không? Cô giáo đã nói với chúng

cháu về người đó…”

“Sao thế?”
“Cô đã đăng ký cho lớp cháu tham gia một cuộc thi. Một cuộc thi quy

mô toàn thế giới, ông James ạ. Đúng thế đấy, TOÀN THẾ GIỚI… Giả
thưởng Robinson! Nếu thắng, cháu sẽ được đi Nhật, hay Nga, hoặc Úc…
Cháu sẽ xem xem… Cháu vẫn chưa quyết định…”

“Chỉ thế thôi à?”
“Đấy là cháu chưa nói với ông về số tiền thưởng…”
James nhẹ nhàng đặt bảng pha màu lên trên hộp vẽ. Chòm râu của ông,

lúc này hay lúc khá, sẽ chấm phải đống màu. Như mọi khi.

Hôm nay thì nó bị dính màu xanh lá.
Mình đúng là ác với ông, mình chẳng bao giờ nói với ông mỗi khi râu

ông quệt phải màu. Điều đó khiến mình buồn cười quá đi thôi.

James lại gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.