HOA SÚNG ĐEN - Trang 88

triển vọng. Tuy nhiên, có vẻ như không có bất cứ tình nhân nào của Morval
đến khóc thương bên mộ anh ta…”

“Trừ cô giáo Stéphanie Dupain.”
“Cậu đùa à?”
“Tôi không cố ý, tôi xin cam đoan…”
Anh nhìn xuống và nở nụ cười kín đáo.
“Tôi biết là chủ đề này rất nhạy cảm.”
“Nhân danh Chúa, nhưng anh ta mới thoải mái làm sao khi đang ở nhà

mình, anh chàng cấp phó mà tôi yêu mến nhất! Để trả lời cậu Sylvio, đúng,
Stéphanie Dupain đã dự lễ tang… Và tôi có thể nói với cậu là cô ấy đẹp
hơn bao giờ hết, tràn trề sinh lực và điều đó khiến cơn mưa trở nên thật dễ
chịu, nhưng cô ấy đã không rời khỏi vòng tay của anh chồng ghen tuông.”

“Vẫn nên cảnh giác đấy sếp.”
“Cảm ơn về lời khuyên, tôi lớn rồi, cậu biết mà.”
“Tôi thật lòng đấy.”
“Tôi cũng thế.”
Laurenç Sérénac hơi ngại ngùng, đảo mắt sang chỗ khác và nhìn kỹ hàng

hiên: phần khớp nối của bức tường gạch hồng thật không chê vào đâu được,
những khung xà được làm sạch hoàn toàn, những gờ bằng sa thạch trắng
nhẵn.

“Thật sự là cậu đã tự mình làm tất cả mọi thứ ở đây hả?”
“Tôi dành toàn bộ các kỳ nghỉ cuối tuần và nghỉ phép để làm cùng bố

tôi. Hai bố con làm cùng nhau, những con người thảnh thơi. Đó là điều cơ
bản.”

“Chết tiệt. Cậu làm tôi chết ngất, Sylvio. Tôi, tôi chỉ chịu đựng cái không

khí dở hơi của cậu bởi vì tôi phải xa gia đình đến tám trăm ki lô mét…”

Cả hai cùng cười. Sylvio đảo mắt lo lắng, hẳn là do tiếng ồn mà họ cùng

gây ra.

“Nào, chúng ta bắt đầu nhé?”
Laurenç trải ba tấm ảnh ba cô nhân tình của Jérôme Morval trên chiếc

bàn nhựa. Sylvio cũng làm thế với hai tấm ảnh của anh và cứ nhìn trân trối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.