HOA SÚNG ĐEN - Trang 91

là tự hỏi liệu lúc bình thường dáng vẻ của Béatrice có thú vị đến vậy
không. Cô quay về phía Sérénac.

“Anh ấy đáng yêu chứ, ông có thấy vậy không? Đó là người đàn ông tốt

nhất. Ông biết đấy Laurenç, tôi đã để ý anh ấy từ lâu, Sylvio ấy, tôi đã tự
nhủ đại loại như ‘Người đàn ông đó, anh ấy là dành cho mình’…”

“Nhưng anh chàng đã không thể cưỡng được cô lâu đâu, cô rất tuyệt…”
“Cảm ơn.”
Chiếc khăn tuột xuống lại được kéo lên.
“Điều đó khiến tôi cảm động, một lời khen, nhất là từ ông.”
“Lời khen từ tôi?”
“Vâng. Ông… Ông là người biết đánh giá phụ nữ.”
Cô nói, khóe mắt anh lên vẻ mỉa mai, chiếc khăn lại trượt xuống, đương

nhiên, và sau đó Laurenç chỉ còn biết nhìn ra chỗ khác chiêm ngưỡng công
trình do Sylvio và bố anh tự làm. Những thanh xà, những viên gạch và thủy
tinh.

“Tôi cũng thích cậu Sylvio,” Sérénac lại nói. “Và không chỉ do những

chiếc bánh brownie và bộ sưu tập các khay nướng thịt của cậu ấy.”

Cô mỉm cười.
“Anh ấy cũng thích ông. Nhưng tôi không biết liệu điều đó có khiến tôi

an tâm được không.”

“Sao vậy? Tôi có thể có ảnh hưởng xấu đến cậu ấy chăng?”
Béatrice choàng chiếc khăn vào người và nghiêng đầu nhìn những bức

ảnh trên bàn nhựa.

“Ừm. Dường như các anh đang nhắm vào đối tượng tình nghi là nữ.”
“Cậu ấy đã nói với cô vậy sao?”
“Đó là nhược điểm duy nhất của anh ấy. Giống như những người cao to

nhút nhát, anh ấy hơi nhiều chuyện trên giường.”

“Xoài nhé?” Tiếng Sylvio vọng ra từ hầm rượu.
“Vâng, nếu có vị đó. Nhưng phải thật mát đấy.”
Cô mỉm cười với Sérénac:
“Đừng đánh giá tôi như thế Laurenç. Tôi vẫn có thể tận dụng được vài

ngày nữa, phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.