HOA TẦM GỞI - Trang 10

- Thưa cô gọi em.
Cô Lý dẫn em vào phòng khách, nơi đó, sư cô Trí Huệ đã ngồi đợi sẵn. Em
chắp tay làm lễ chào sư cô rồi đứng cạnh nghe dạy. Gương mặt của sư cô
thật hiện, mà lúc này lại làm em thấy sợ, tay em hơi run.
Sư cô hỏi em:
- Con là Dung Chi phải không?
Em run giọng:
- Vâng.
- Có phải sư cô gặp con trong một trại tạm cư ở Mỹ Tho không?
- Vâng.
- Dường như trại tạm cư chiến tranh? Ba má con mất vì bị đạn lạc trong lúc
hai bên đang đánh nhau?
Em cúi đầu, nghe nồng nơi mắt. Những hình ảnh ghê rợn, những tiếng đạn
vèo inh tai, tiếng kêu thất thanh của má em, cái xác nằm úp sấp của ba em...
Có lẽ sư cô biết em buồn khi nghe sư cô nhắc lại chuyện cũ. Sư cô im lặng
theo.
Ngoài sân, bọn trẻ nhỏ đã được phép chơi cầu tuột. Tiếng hát lanh lảnh của
chúng thôi còn vang vang, trả lại bầu không khí tươi mát, êm đềm của buổi
sáng. Trong im lặng, thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng cười ròn.
Sư cô Trí Huệ hỏi em:
- Con buồn phải không?
Em không đáp. Sư cô tiếp:
- Sở dĩ hôm nay sư cô nhắc lại chuyện cũ vì lâm lắm rồi, kể từ ngày sư cô
nhận con về nuôi, sư cô giao con cho cô Diệu Lý trông nom thay, ít có dịp
săn sóc con. Mà mới đây, có một chuyện khá quan trọng xảy đến cho con...
Em nghe nhẹ nhõm hẳn. Đến lúc này, em đã biết chắc không phải sư cô gọi
em lên để rầy phạt điều gì, mà là đẻ cho em biết một chuyện nào đó liên
quan đến em. Một chuyện khá quan trọng. Chuyện gì kia? Từ ngày ba má
em mất đi, và em được đem về đây, chung quanh em, gắn liền với cuộc
sống của em, chỉ có các sư cô, những dì Năm, dì Tiễn, chú Mộng, những
đứa bạn đồng trang lứa, các em nhỏ cô nhi khác. Thì chuyện gì xảy đến với
em? Lại là chuyện quan trọng nữa chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.