HOA TẦM GỞI - Trang 14

Nhỏ Thư Hương và nhỏ Chung ngạc nhiên khi nghe em nói câu này. Hai
đứa hỏi thêm và em kể cho bạn nghe mọi chuyện xảy ra đằng phòng khách.
Nhỏ Thư Hương rất dễ khóc, nghe em kể xong, nước mắt đã nhòa tràn trên
mi, lăn dài trên má. Nhỏ ấy nói với em:
- Mầy đi, tao buồn lắm.
Nhỏ Chung nắm tay em:
- Tao cũng nhớ mầy nữa.
Nhỏ Thư Hương:
- Chắc ba má nuôi của mầy giàu lắm? Lâu lâu mầy nhớ xin phép xuống
chơi với tụi tao nghe... tao không cần mầy đem bánh kẹo theo đâu...
Nhỏ Chung:
- Chắc mầy sẽ có nhiều đồ chơi, mầy cho tao xin một con búp bê nghe. Con
cũ cũng được, để tao nhận nó làm em, ru nó ngủ mỗi đêm cho đỡ nhớ em
Hiền của tao ngày xưa...
Em nghe những lời của nhỏ Thư Hương và nhỏ Chung mà càng cảm thấy
buồn hơn. Hay là... em từ chối? Em sẽ được ở lại với các sư cô, với bạn bè,
với các em nhỏ. Những kỷ niệm êm đềm từ sau ngày em trở thành đứa trẻ
mồ côi ở nơi đây sẽ không xa rời em nữa. Nhưng còn người khách muốn
xin em? Họ sẽ buồn biết bao, và sư cô Trí Huệ, dường như người muốn em
nhận lời, người sẽ giận em biết bao nếu em từ chối, từ chối một cơ hội có
thể đem sung sướng cho đời em, điều mà mọi người ở đây, như lời cô Lý
nói, đều mong muốn, chẳng những cho riêng em, mà còn cho cả các bạn
em, các em nhỏ cô nhi khác.
Em thấy như mình không còn gì để suy nghĩ nữa. Có lẽ em phải nhận lời.
Cô Lý nói cô biết về gia đình này, và cả em, hình như lúc nãy cô định nói là
cả em, em cũng biết? Và họ là người tốt.
Em chỉ còn biết cầu nguyện và chờ mong ngày mai. Cầu xin có được nhiều
cảm tình với người mẹ, người cha nuôi trong lần đầu tiên gặp gỡ.
Em nói với nhỏ Thư Hương:
- Mình tập hát đi.
Nhỏ Thư Hương lắc đầu:
- Thôi. Mầy đang buồn, tao cũng không được vui, chắc ngày mai tao chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.