HOA TẦM GỞI - Trang 17

bảy đứa còn lại trong bọn chúng em chắp tay, đọc câu cảm ơn, những tiếng
rời, đều, tiễn chân khách:
- Chúng con xin cảm ơn ông bà...
Má anh Phong đứng lên, xoa đầu em:
- Con ở lại đây nhé, bác lên phòng khách.
Cô Diệu Hằng đợi má anh Phong đi trước rồi mới theo sau. Em đứng lên,
chắp tay đọc:
- Chúng con xin cảm ơn ông bà.
Câu nói máy móc ấy thốt xong, em ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ nhìn
theo đoàn người đang nối gót nhau hướng về phòng khách.
Ý nghĩ khi nãy trở lại với em. Hình ảnh má anh Phong và gia đình anh thì
thật rõ rệt, nhưng hình ảnh người sẽ nhận xin em, theo lời sư cô Trí Huệ,
hôm nay đến đây, lại mù mờ, lẩn khuất.
Có bàn tay đặt lên vai em, rồi giọng chị Hằng Thu:
- Dung Chi ngồi nghĩ gì đấy?
Em ngước mặt lên. Khuôn mặt ngược chiều của chị Hằng Thu đang cúi
xuống. Chị nhoẻn miệng cười, hỏi em:
- Có phải Dung Chi đang nghĩ đến gia đình mới không nào?
Em ngạc nhiên:
- Chị cũng biết chuyện rồi?
Chị Hằng Thu ngồi xuống chiếc ghế má anh Phong vừa ngồi, đáp:
- Chuyện gì của Dung Chi chị lại không biết.
- Anh Phong nói với chị phải không?
Chị Hằng Thu liếc nhìn về phía anh Phong đang cùng các anh chị khác
chuẩn bị cho bọn chúng em lên phòng khách. Anh Phong dặn nhỏ Thư
Hương điều gì đó, nhỏ ấy nhìn về em. Có lẽ anh Phong và nhỏ ấy nói
chuyện về cách trình bày bài "một đàn chim yến".
Chị Hằng Thu gật đầu xác nhận câu hỏi của em là đúng. Em thấy loé lên tia
hy vọng:
- Có phải má anh Phong xin em không chị?
Chị Hằng Thu có vẻ ngạc nhiên:
- Sao Dung Chi lại nghĩ thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.