HOA TẦM GỞI - Trang 67

vẫy, nhưng chiếc xe chạy thẳng. Có lẽ vóc dáng trẻ con của em là nguyên
nhân của sự từ chối đó. Em nhủ thầm, có lẽ mình đành phải đi bộ.

Những cảnh quen thuộc dần hiện ra trên đường đi. Em bước nhanh với ý
nghĩ vui trong trí. Lại một chiếc xe đò nữa vút qua, em đưa tay vẫy. Xe
chạy thẳng, người lơ xe nhìn em, đưa bàn tay phải lên, xoay tròn, ý từ chối.

Em hết hy vọng đi nhờ xe, đành đi bộ.
- Đi đâu đó em nhỏ?
Em giật mình quay lại. Một người lạ thò đầu ra khỏi chiếc xe hơi cũ trờ tới
ngang em tự lúc nào. Em chưa kịp đáp, người này lại hỏi:
- Em ở xa mới tới đây hả?
- Thưa ông không, tôi trở về nhà cũ.
- Gần đây không?
- Thưa... trong một cô nhi viện cách đaya chừng bốn cây số...
- A... em ở trong cô nhi viện à? Mồ cô à?
- Vâng...

Người đàn ông này quay sang người tài xế thì thầm gì đó. Em vượt khỏi
chiếc xe, tiếp tục con đường. Nắng vẫn gắt, đường phố vắng vẻ.
Chiếc xe lại trờ tới ngang em. Người nọ bảo em:
- Em lên đây, chúng tôi cho quá giang.
Em chưa dám nhận lời. Người này lại nói:
- Em đừng ngại, gì chứ giúp các em mồ côi như em chúng tôi rất sẵn lòng.
Em xem, trời nắng thế này mà em phải đi bộ hàng bốn cây số thì chịu sao
nổi... lên xem đi em..

Rồi người này bước xuống xe, mở cửa lớn. Em chưa kịp phản ứng gì, ông
ta đã đẩy em vào trong xe rồi vào theo, đóng ập cửa lại. Người tài xế:
- Dông nghe!
Em ngạc nhiên thấy chiếc xay quay đầu về hướng Sài gòn:
- Sao lại đi hướng này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.