nào; tốt, đáng yêu, tế nhị, chu đáo, trầm tĩnh, tỉnh táo, nhân ái… và Bà sẽ
nhìn vào quá khứ, kiểm tra lại mọi con đường mà các người phải theo. Bà sẽ
là ngọn đuốc soi đường cho các người và uốn nắn bước đi của các người.
— Theo như thế thì chúng tôi nói dối… – Cha noi, tay đưa khăn chùi
miệng.
— Thì Bà sẽ nói sự thật.
— Khi chúng tôi căm giận…
— Thì Bà sẽ yêu thương, và điều đó có nghĩa là hết sức quan tâm, hiểu và
biết mọi điều về các người, và các người sẽ biết Bà giữ những bí mật của
các người, không để cho một ai biết, mặc dù Bà đã rõ mọi điều. Nó sẽ là
điều bí mật quý giá của chúng ta, và không ai phải hối tiếc là Bà biết quá
nhiều.
Bà đứng lên dọn bát đĩa, nhưng mắt bà vẫn chăm chú nhìn chúng tôi. Đi
ngang bên Timothy, Bà khẽ chạm vào má nó, nhẹ nhàng vỗ vai tôi, và lời bà
nói âu yếm khoan dung, như dòng sông êm đềm của sự tin tưởng và yên tĩnh
tràn ngập tới ngôi nhà trống trải và cuộc sống của chúng tôi.
— Khoan đã. – Cha kêu lên và giữ Bà lại… Cha nhìn thẳng mắt Bà, thu
sức toan quyết điều gì đó. Mặt cha tối sầm lại. Sau cùng cha nói! – Những
lời bà nói là về tình thương yêu, về sự chăm sóc và đủ thứ khác. Quỷ tha ma
bắt chúng đi, những người đàn bà, vì sau những cái đó chẳng có chút gì
hết… ở đó đấy!
Và cha chỉ vào đầu, vào mặt, vào mắt, vào tất cả những gì ở sau những cái
đó, những mặt thủy tinh tiếp nhận độ sáng, những pin điện và những bóng
bàn dẫn bé xíu.
— Không có Bà trong những vật đó!
Bà nén đợi một, hai, ba giây.
Và rồi Bà trả lời.
— Phải, ở đó không có Bà, nhưng lại có đủ các người ở đó: Timothy,
Tom, Agatha và cả anh, cha chúng nó. Bà cẩn thận thu nhận và tồn giữ mọi