HÓA THÂN - Trang 31

môi phì đầy bọt. – Biến đi! – Ông thét những xác chết! – Thối rữa ra! – Ông
gào lên với chiếc hỏa tiễn.

Ông trông thấy tay mình run lẩy bẩy.

— Ta đã bị lây nhiễm. – Cuồng điên vì sợ hãi. Ông thì thào. – Mọi thứ đã

lây truyền sang ta. Thần giao cách cảm. Thôi miên. Bây giờ ta đau bệnh, ta
phát điên. Ta đã lây nhiễm bệnh!… Đủ mọi hình thức của ảo giác… – Ông
ta dừng lại, mò tìm khẩu súng ngắn đánh rơi bằng đôi tay đã cứng quèo. –
Chỉ còn độc nhất một lối thoát. Một mà thôi. Khi đó chúng sẽ biến đi…

Tiếng súng vang lên, ông ta ngã xuống.

Bốn xác người nằm cạnh nhau dưới ánh mặt trời thiêu đốt. Xa hơn một

chút, viên thầy thuốc nằm chết lặng.

Chiếc hỏa tiễn, như có từ bao giờ vẫn đứng trên đồi.

Buổi chiều, khi những người dân thành phố leo lên trên chiếc hỏa tiễn, họ

cứ đoán già đoán non mãi là làm sao lại có thể như thế được, nhưng chịu
không nghĩ ra điều gì cả. Vì vậy người ta đã bán nó cho nhà hàng đồng nát,
họ mang nó đi để tháo dỡ ra từng mảnh một.

Mưa dầm dề suốt đêm, nhưng sáng ra trời lại trở nên ấm áp, trong sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.