HÓA THÂN - Trang 34

— Smith hoàn toàn không muốn cho mình gọi cậu tới. Nhưng mình đã

không nghe anh ta. Smith đã báo trước để mình không gọi cậu đến. Chỉ mới
trước đây một tiếng.

Đôi mắt thẫm màu của Rockwell bừng sáng lên, tròn xoe vì ngạc nhiên.

— Làm sao anh ta có thể báo trước được? Anh ta đã bất động kia mà.

Khuôn mặt hốc hác của Hartley như trợn lên những nét nhọn hoắt, chiếc

cằm bướng bỉnh, cặp mắt cụp xuống thành hai vạch ngang, hắn nói giọng
bình thản.

— Smith… nghĩ. Mình biết được những ý nghĩ của anh ta. Anh ta sợ rằng

cậu sẽ lột mặt nạ anh ta. Anh ta căm thù mình. Vì sao? Vì mình muốn giết
chết anh ta, rõ không! Nhìn xem này. – hắn vụng về thò tay vào chiếc túi áo
vét nhàu nát, đầy vết bẩn, lôi ra khẩu súng ngắn, xanh ánh thép.

— Này, Murphy! Cầm lấy, cầm lấy đi khi mình chưa bắn thủng chiếc xác

nửa sống nửa chết kinh tởm này.

Murphy bước giật lùi, khuôn mặt tròn ửng đỏ của anh ta đầy khiếp sợ:

— Cất súng đi, Hartley – Rockwell nghiêm khắc ra lệnh, giọng không

khoan nhượng, sắc như dao mổ: – Ba tháng trời cậu quẩn quanh bên bệnh
nhân này, và cậu đã bị sốc thần kinh vì quá căng thẳng. Cậu phải ngủ bù cho
lại sức. – Im lặng một lúc, Rockwell hỏi Hartley:

— Smith bị đau bệnh gì vậy?

Hartley loạng choạng. Đôi mối mấp máy không thành lời. Mãi sau

Hartley mới nói:

— Anh ta không đau bệnh. Mình không hiểu thế này là thế nào. Mình chỉ

giận anh ta, như đứa trẻ cáu giận khi trong nhà lại có thêm một em bé nữa ra
đời. Anh ta không phải… không đứng đắn. Hãy giúp mình đi. Cậu sẽ giúp
đỡ mình nhé?

— Ừ, tất nhiên rồi. – Rockwell mỉm cười. – Ở chỗ mình, trong sa mạc, có

một nhà dưỡng bệnh, một chỗ thích hợp, chúng ta có thể nghiên cứu kỹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.