HÓA THÂN - Trang 61

sẵn sàng hàng năm có thể đến đây, mỗi tháng một lần, để ông có thể kiểm tra
sức khoả. Được chứ ạ?

— Đúng. Phải đấy anh Smith ạ. Anh hãy cứ đến đây. Tôi cũng muốn

được bàn luận với anh về chứng bệnh này của anh. Anh thật may mắn là đã
sống sót qua khỏi.

— Tôi sẽ đưa anh bằng xe về Los Angeles. – McGuire vui vẻ đề nghị.

— Xin ông đừng bận tâm. Tôi đi bộ tới Tujunga, rồi từ đó đi xe tắc xi về.

Tôi muốn đi bộ một chút. Đã khá lâu không được đi dạo, tôi muốn thử xem
cảm giác nó ra sao.

Rockwell đưa cho anh ta một đôi giày và bộ quần áo cũ.

— Xin cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng trả lại ông những gì đã

vay mượn ở đây.

— Anh không nợ chúng tôi một xu nào cả đâu. Mọi chuyện đều đã tốt

đẹp.

— Vậy xin tạm biệt bác sĩ. Tạm biệt ngài McGuire, ngài Hartley.

— Tạm biệt anh, Smith.

— Tạm biệt.

Smith đi theo con đường nhỏ dẫn tới lòng con suối cạn khô, nứt nẻ dưới

ánh mặt trời buổi quá trưa. Smith bước đi thoải mái, vui vẻ, miệng huýt sáo
vang.

— Mình tưởng phát điên lên được – Rockwell buồn rầu nghĩ thầm.

Rockwell đưa mắt nhìn theo Smith, như đứa trẻ khi thấy những ngọn sóng

biển trào lên, cuốn trôi đi công trình sáng tạo của mình: lâu đài bằng cát xây
trên bãi biển.

— Không tin được. – Anh lại khẳng định đi, khẳng định lại. – Thật là khó

tin. Mọi chuyện kết thúc nhanh chóng và bất ngờ vậy. Mình như để rơi đâu
mất cả bản thân mình, trong lòng thật trống rỗng.

— Còn theo tôi, mọi chuyện đều tốt đẹp. – McGuire vui sướng cười nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.