HÓA THÂN - Trang 94

— Cháu không nói điều đó.

— Nhưng cháu nghĩ thế, cháu Agatha ít lời yêu quý của Bà ạ… Đúng, tất

nhiên là Bà còn không biết bao điều chưa hoàn thiện, và chuyện này là một
điều rõ nhất trong đó thì phải. Bà thường nhầm lẫn tên các cháu, Tom có thể
gọi là Tim, còn Timothy là Tobias, là Timulty.

Agatha phì mũi. Và lúc đó Bà đã mắc một sai lầm thường ít có trong Bà.

Bà đã giơ tay ra xoa đầu Agatha. Agatha-Abigail-Alice chồm lên như bị ong
châm và lúc đó bà nói liền mạch: Agatha-Agamemnon-Alcibiades-Allegra-
Alexandra-Allison. Agatha bỏ chạy về phòng mình, khóa cửa lại.

— Em thấy hình như từ chuyện này, Agatha bắt đầu có cái nhìn khác về

Bà – Sau chuyện đó Timothy nhận xét về suy nghĩ sâu sắc.

— Rất vớ vẩn! Rất vô lý!

— Anh nhặt được những tiếng ấy ở đâu vậy?

— Hôm qua Bà đọc Dickens cho nghe mà! “Ngài Timothy”, “ngài”

không cảm thấy mình thông minh không đáng tuổi à?

— Ở đây chẳng cần gì thông minh lớn lao cả, thằng ngốc cũng hiểu được

điều này. Agatha càng yêu Bà bao nhiêu, càng thấy căm giận mình bấy
nhiêu vì chuyện đó. Càng cáu kỉnh lại càng sai sót.

— Phải chăng là quá giận nên yêu?

— Rõ đồ con lừa. Còn thế nào nữa!

— Vậy ra như thế là bởi vì tình yêu làm ta yếu đuối, không được che chở.

Ta căm giận người bởi rằng trước họ ta trần trụi đúng là ta, rõ như trong
lòng bàn tay. Vì chỉ có thể là như thế. Bởi khi ta yêu thương, chẳng phải đơn
giản là yêu thương mà YÊU THƯƠNG với hàng loạt dấu chấm than theo
sau…

— Biện lý không tồi… cho con lừa. – Tim bực bội.

— Anh xin cảm ơn, chú em ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.