HÓA THÂN - Trang 98

— Cháu chẳng hiểu chuyện gì cả. – Timothy kêu lên. – Bà giảng giải lại

từ đầu đi.

— Ôi, lạy Chúa! – Bà thở dài. – Bà ngán những cuộc tranh luận triết lý và

những cuộc tham quan trong lĩnh vực mỹ học lắm rồi. Thôi được, nói như
thế này nhé. Con người dãi bóng mình trên bãi cỏ, và cái bóng đó có thể là
vô cùng lớn. Còn con người suốt đời cứ cố làm cho mình to lớn bằng cái
bóng mình ấy mà không đạt được. Chỉ có vào lúc gần trưa con người cao
bằng bóng mình, nhưng chỉ được trong chốc lát. Nhưng hiện nay chúng ta
đang sống trong thời đại mà con người có thể đuổi kịp bất cứ mơ ước vĩ đại
nào và biến nó thành hiện thực. Nhờ có những máy móc. Bởi thế nên máy
móc trở thành cái gì đó lớn lao hơn máy móc bình thường, phải thế không
nào?

— Có thể là như thế rồi còn gì nữa. – Tim tán thành.

— Phải chăng máy quay phim và máy chiếu phim chỉ là những cỗ máy

thông thường? Lẽ nào chúng không có khả năng ước mơ? Đôi lúc mơ điều
tốt đẹp, nhưng thỉnh thoảng lại mơ điều khủng khiếp. Gọi chúng là máy thôi,
và yên chí là như vậy thì không đúng, cháu thấy thế nào?

— Cháu biết rồi. – Timothy reo lên và cười vang, khoái chí vì thấy mình

sáng dạ.

— Như vậy có nghĩa là bà cũng là ước mơ của một ai đó! – Cha nhận xét.

– Ước mơ của con người yêu máy móc và căm giận những ai coi máy móc
là cái ác phải không?

— Hoàn toàn đúng vậy. – Bà nói. – Người đó tên là Guido Fantoccini,

ông ta đã lớn lên giữa đám máy móc. Ông ta không thể dung hoà được với
sự tri tuệ của tư duy và sự rập khuôn khô cứng.

— Với những sự rập khuôn khô cứng à?

— Với cái điều giả dối mà con người cố mạo nhận là chận lý. “Con người

không bao giờ có thể bay được” Đã hàng ngàn năm điều đó được coi là sự
thật, nhưng rồi hóa ra nó là điều dối trá. Trái đất phẳng dẹt như tấm bánh
xèo, chỉ bước ra khỏi mép nó là ta sẽ rơi ngay vào chiếc miệng rộng hoác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.