HỎA THẦN - DANIEL SILVA - Trang 168

Vừa vượt qua hàng rào phong toả, họ đã thấy những dấu hiệu thiệt hại

đầu tiên: cây thông tạc bằng đã đã bị quét sạch lá; các ô cửa sổ vỡ nát trong
các ngôi biệt thự xung quanh đó; những mảnh kính vụn quăn queo như góc
của một tờ giấy bị đốt. Thêm vài bước chân nữa, họ đã nhìn thấy hố bom,
nó sâu ít nhất là ba mét và được bao quanh bởi một bờ nhựa đường cháy.
Những toà nhà ở gần tâm vụ nổ nhất chẳng còn lại gì nhiều; những cấu trúc
móng sâu bên dưới vẫn đứng vững, nhưng các bề mặt nằm trong tâm vụ nổ
đều bị cắt cụt, tưởng chừng như chúng chỉ là những ngôi nhà búp bê.
Gabriel nhìn lướt qua một văn phòng vẫn còn đứng vững với những khung
ảnh nguyên vẹn trên bàn và một phòng tắm có chiếc khăn bông vẫn còn treo
trên mắc. Không khí nặng mùi hôi của tàn tro, và, Gabriel nghĩ rằng có cả
mùi da thịt cháy còn đọng lại. Từ sâu bên trong hiện trường, những chiếc
máy xúc và xe ủi đất chạy ra, xích nghiến ken két và động cơ gầm rú. Hiện
trường tội ác, cũng giống như xác chết của một nạn nhân trong vụ án giết
người, đã cung cấp cho các nhà điều tra những manh mối cuối cùng nhưng
lại vô cùng quan trọng. Bây giờ là lúc xoá dấu vết của hiện trường.

Gabriel ở lại lâu hơn dự tính. Không một tổn thương hay mối thù nào

trong quá khứ, dù là thực tế hay tưởng tượng, không một mối bất hoà hay
bất đồng chính trị nào có thể bào chữa cho một tội ác sát nhân man rợ thế
này. Pazner nói đúng – cảnh tượng này khiến anh phẫn nộ mãnh liệt. Nhưng
còn có một thứ khác, nó còn hơn cả cơn giận. Đó là sự căm ghét. Gabriel
quay trở ra và bắt đầu leo ngược lên đồi. Pazner im lặng theo sau.

“Ai bảo anh đưa tôi đến đây?”.

“Đó là ý của tôi”.

“Ai?”.

“Ông già”, Pazner nói khẽ.

“Tại sao?”.

“Tôi không biết”.

Gabriel dừng bước. “Tại sao, Shimon?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.