HỎA THẦN - DANIEL SILVA - Trang 216

Bọn khủng bố luôn có một nghi thức cho những dịp như thế này. Trận

đòn là một phần không thể thiếu của nghi thức đó. Đứa con gái phát tín hiệu
bắt đầu với một cái tát mang tính tượng trưng vào mặt anh. Rồi ả bước ra
ngoài để bọn đàn ông làm công việc nặng nhọc hơn. Một cú quất gậy chơi
golf được nhắm rất kỹ khiến đầu gối Gabriel quỵ xuống và làm anh ngã lăn
ra đất. Bây giờ thì cơn mưa đấm đá mới thực sự bắt đầu. Những cú đấm đá
dường như không bỏ qua một góc nhỏ nào trên cơ thể anh. Anh quyết định
không kêu la. Anh không muốn cho chúng sự thoả mãn, đồng thời không
muốn làm kế hoạch của bọn chúng đi chệch hướng bằng việc đánh động
những người sống xung quanh – mặc dù khu vực này của thành phố khó có
thể tìm ra ai quan tâm nhiều đến việc ba gã đàn ông đánh nhừ tử một người
Do Thái. Trận đòn kết thúc cũng đột ngột như nó khởi đầu. So sánh với quá
khứ, nó không đến nỗi quá tệ - thực tế là anh đã phải chịu đựng đau đớn
hơn nhiều dưới tay Shamron và các “huấn luyện viên” ưa đấm đá của ông ở
học viện. Bọn chúng chỉ nương tay với khuôn mặt, và điều đó cho biết rằng
bọn chúng còn cần phải nhận diện anh.

Anh nằm nghỉ trong tư thế nghiêng về bên phải, với hai bàn tay bảo vệ

bộ phận sinh dục và hai đầu gối co lên ngực. Anh có thể nếm được vị tanh
của máu trên môi, và vai trái của anh dường như hoàn toàn tê liệt kết quả
của nhiều cú đạp liên tiếp của tên to con nhất. Đứa con gái quẳng cái túi
nhựa và ra lệnh cho anh mặc quần áo vào. Anh cố gắng di chuyển, nhưng
dường như không thể lăn qua hoặc ngồi dậy hoặc nâng bàn tay lên. Cuối
cùng, một tên nắm lấy cánh tay trái và kéo anh ngồi dậy. Cái vai bị thương
của anh nổi loạn, và lần đầu tiên một tiếng rên đau đớn phát ra. Tiếng rên
này, cũng giống như hình ảnh khoả thân của anh ban nãy, là dịp để bọn
khủng bố cười cợt.

Chúng giúp anh mặc quần áo. Rõ ràng là chúng mong đợi một người to

con hơn. Chiếc áo thun màu vàng nhạt với chữ MÁC-XÂY! To tướng trên
ngực lớn hơn cỡ áo của anh nhiều số. Cái quần chinos có lưng quá rộng và
ống quá dài. Đôi dép da rẻ tiền thì cứ chực tuột ra khỏi bàn chân.

“Đứng lên được chứ?”, đứa con gái hỏi.

“Không”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.