Gabriel bước vào trong, nhưng dừng lại trước khi tiến thêm về phía
trước. Một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong anh. Giống như cảm giác của
một người đàn ông tưởng quay trở về chiếc giường ngủ lúc nhỏ quen thuộc
của mình nhưng hóa ra nó lại là chỗ làm việc của cha mình. Căn phòng này
từng là nơi làm việc của Shamron. Chiếc bàn gỗ với những vết cứa chằng
chịt, cặp hồ sơ bằng thiếc và chiếc radio tần sóng ngắn của Đức mà
Shamron hay sử dụng để nghe ngóng tin tức đã không còn nữa. Giờ đây
cách bài trí trong phòng hiện đại hơn với tông màu xám. Sàn nhà lót bằng
vải sơn đã bị xé đi và được thay bằng một tấm thảm lông dày. Người ta cố
tình sắp đặt những tấm thảm Phương Đông đắt tiền quanh phòng. Trên trần
cao là một bóng đèn halogen âm tường chiếu thẳng xuống khu vực tiếp
khách với bộ bàn ghế bọc da đen bóng, Gabriel liên tưởng ngay đến những
chỗ ngồi ở khoang hạng nhất trên máy bay. Bức tường gần chỗ ngồi được
thay thế bằng một chiếc tivi plasma màn hình rộng với độ phân giải cao.
Thiết bị điều khiển nằm trên bàn uống cà phê cạnh đó, nó to gần bằng cuốn
kinh thánh và trông như thể chỉ những kỹ sư lành nghề mới có khả năng
điều khiển được.
Trước đây Shamron đặt bàn làm việc khá bất tiện cho việc ra vào nên
Lev đã chọn một vị trí khác gần với cửa sổ. Tấm màn màu xám nhạt đã
được kéo ra nhưng lại xếp nếp nên vẫn có thể nhận ra đường chân trời
ngoằn ngoèo từ phía khu phố Tel Aviv dưới ánh mặt trời cam vàng khổng lồ
đang dần dần chìm trong Địa Trung Hải. Bàn làm việc của Lev, với tấm
kính ám đầy khói thuốc, trống trơn ngoài một chiếc máy tính và hai chiếc
điện thọai bàn. Ông đang ngồi trước màn hình, đôi bàn tay khoanh lại trông
như con bọ ngựa nằm bên dưới chiếc cằm ngang ngạnh của mình. Cái đầu
hói của ông hơi ánh lên dưới ánh đèn mờ. Gabriel nhận thấy cặp mắt kính
của Lev không hề phản chiếu. Ông ta đeo cặp kính đặc biệt này nhằm làm
cho kẻ thù của ông – những người trong Văn phòng vốn luôn chống đối
ông, không thể biết được ông đang nghĩ gì.
“Gabriel”, ông cất giọng, ra vẻ vô cùng ngạc nhiên vì sự có mặt của anh.
Ông bước ra khỏi bàn làm việc và bắt tay Gabriel một cách từ tốn. Rồi với
một ngón tay xương xẩu ấn vào sườn Gabriel như một nòng súng, ông đưa
Gabriel băng qua phòng đến chỗ ngồi. Khi đang ngồi vào ghế, một vài hình
ảnh trên màn hình tivi khiến ông chú ý, nhưng Gabriel không biết điều gì