HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 111

Rose hét lên: “Trông nó kìa! Không học đọc học viết được, nhưng lại

biết đi nhìn con gái cơ đấy. Tôi phải đánh bật những thứ rác rưởi kia ra khỏi
đầu nó đi.”

“Nếu nó hứng thì đâu có cưỡng lại được. Chuyện này bình thường thôi

mà. Nó có làm gì đâu.”

“Việc của nó không phải là nghĩ như vậy về lũ con gái. Bạn của em gái

nó đến nhà là nó lại bắt đầu nghĩ như vậy. Tôi sẽ dạy để nó nhớ đời. Mày có
nghe không hả? Nếu mày động đến một đứa con gái nào, tao sẽ tống mày
vào lồng như một con vật cho đến hết đời. Nghe chưa?...”

Tôi vẫn nghe bà ta nói. Nhưng có lẽ tôi đã được giải phóng. Có lẽ nỗi sợ

hãi và cơn buồn nôn không còn như đại dương khiến người ta chết đuối
nữa, mà chỉ như một bể nước phản chiếu quá khứ bên cạnh hiện tại. Tôi đã
được tự do chưa?

Nếu tôi ôm được Alice đúng lúc - không suy nghĩ gì về điều đó trước

khi nó xâm chiếm lấy tôi - có lẽ cơn hoảng sợ đã không xảy ra. Giá như tôi
có thể khiến cho trí óc mình trống rỗng. Tôi cố gắng thều thào: “Em… em
làm đi! Ôm anh đi!” Và trước khi tôi kịp nhận biết nàng đang làm gì thì
nàng đã hôn tôi, ôm tôi chặt hơn bất kỳ người nào từng ôm tôi từ trước đến
nay. Nhưng đúng lúc tôi vừa đến chỗ gần nhất thì điều đó lại bắt đầu: tiếng
vo ve, cơn ớn lạnh, và cảm giác buồn nôn. Tôi quay lưng lại với nàng.

Nàng cố dỗ dành tôi, bảo rằng chuyện đó không quan trọng, rằng chẳng

có lý do gì phải tự trách mình cả. Nhưng cảm thấy xấu hổ, và không còn
kìm giữ được nỗi thống khổ trong lòng, tôi bắt đầu nức nở. Trong vòng tay
nàng, tôi khóc đến lúc ngủ thiếp đi, và tôi mơ thấy viên quan và cô gái má
hồng. Nhưng trong giấc mơ tôi, người cầm gươm lại là cô gái.

BÁO CÁO TIẾN BỘ 12

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.