HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 113

thần tình yêu vẫy vẫy mũi tên đang bốc cháy. Tôi hét lên. Tôi đấm vào cánh
cửa, nhưng chẳng nghe thấy tiếng gì cả. Tôi nhìn thấy Charlie từ trong nhà
nhìn tôi. Phải chăng đây chỉ là cái bóng? Đồ đạc chộp lấy chân tôi và kéo
tôi ra xa tiệm bánh, vào trong bóng tối của con ngõ, và khi chúng bắt đầu
tan chảy ra khắp người tôi thì tôi choàng tỉnh.

Những lần khác, của sổ tiệm bánh mở vào quá khứ và nhìn qua đó tôi có

thể nhìn thấy mọi vật cũng như mọi người.

Năng lực hồi tưởng của tôi đang phát triển một cách đáng ngạc nhiên.

Tôi chưa hoàn toàn kiểm soát được nó, nhưng có những lúc khi bận đọc
sách hoặc làm việc, tôi bỗng có cảm giác cực kỳ rõ ràng.

Tôi biết đó là một dạng tín hiệu cảnh báo của tiềm thức, do đó bây giờ

thay vì chờ cho trí nhớ tự tìm đến, tôi nhắm mắt lại và đi tìm. Cuối cùng, tôi
cũng đã hoàn toàn kiểm soát được khả năng hồi tưởng, nhờ vậy không chỉ
khám phá được toàn bộ những trải nghiệm trước đây mà còn cả những năng
lực trí tuệ chưa từng được khai thác.

Thậm trí lúc này, khi nghĩ về điều đó tôi cảm nhận được sự tĩnh lặng

kinh khủng. Tôi thấy cánh cửa sổ tiệm bánh… vươn tới và chạm vào…
lạnh, run, và tấm kính trở nên ấm dần… nóng lên… các ngón tay bỏng rát.
Cánh cửa sổ phản chiếu hình ảnh tôi trở nên sáng hơn, và khi tấm kính trở
thành tấm gương, tôi nhìn thấy cậu bé Charlie Gordon - khoảng mười bốn,
mười lăm tuổi đang nhìn tôi qua cửa sổ, và lạ lùng thay khi thấy cậu ta thật
khác…

Cậu đang đứng chờ em gái đi học về, và khi nhìn thấy em ở góc phố

Marks, cậu vẫy tay và gọi to rồi chạy đến cổng vòm đón.

Norma cầm một tờ giấy vẫy vẫy: “ Con được điểm A môn lịch sử. Con

trả lời đúng tất cả các câu hỏi. Cô Baffin bảo bài của con tốt nhất lớp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.