HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 122

“Chuyện thường thôi mà.”

“Em thấy muốn gây ấn tượng với anh theo cách mà từ trước tới giờ chưa

bao giờ em nghĩ tới, nhưng ở bên anh em chẳng còn chút tự tin nào. Em tự
hỏi động lực của mình lúc này là gì, về tất cả những điều em làm.”

Tôi cố gắng lái nàng ra khỏi đề tài này, nhưng nàng vẫn tìm cách quay

trở lại. Cuối cùng, tôi nói: “Nghe này. Anh đến đây không phải để tranh cãi
với em. Cho phép anh đưa em về nhà nhé? Anh cần có người trò chuyện.”

“Em cũng vậy. Nhưng những ngày này em không nói chuyện với anh

được. Tất cả những gì em có thể làm là lắng nghe, gật đầu và giả vờ như
hiểu hết về những biến thể văn hóa, toán học tân Boulean, logic hậu biểu
tượng, và càng ngày em càng cảm thấy mình dốt nát, rồi khi anh ra khỏi
nhà, em phải nhìn vào gương và hét vào mặt mình: ‘Không, không phải là
mày đang càng ngày càng ngu đi! Mày không đánh mất trí thông minh của
mày! Không phải vì mày đang bị lão suy và đần độn. Chẳng qua là Charlie
đang lao về phía trước nhanh đến nỗi mày có cảm giác thụt lùi thôi.’ Em tự
nói với mình như vậy, Charlie ạ, nhưng mỗi khi gặp nhau, anh nói với em
điều gì đó và nhìn em bằng con mắt thiếu kiên nhẫn như thế thì em biết anh
đang cười em.

“Và khi anh giải thích những vấn đề đó cho em mà em không nhớ nổi

thì anh lại nghĩ rằng là do em không quan tâm và không muốn rắc rối.
Nhưng anh không biết là em tự dày vò mình thế nào mỗi khi rời xa anh đâu.
Anh không biết những cuốn sách mà em đã phải vật vã đọc, những bài
giảng mà em đi nghe ở Beekman, nhưng mỗi khi em nói về chuyện gì đó thì
em lại thấy anh nôn nóng thế nào, cứ như những điều em nói toàn là chuyện
trẻ con. Em đã từng rất muốn anh trở thành người thông minh. Em đã từng
rất muốn giúp đỡ anh và chia sẻ với anh – nhưng bây giờ thì anh lại quẳng
em ra khỏi cuộc đời anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.