HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 127

Thận trọng tiến từng bước. Bao giờ thì hiện thực sẽ mờ nhòa và đẩy tôi

vào cảm giác hoang mang? Điều gì đó đang thôi thúc tôi tiếp tục tiến bước
để thử mối quan hệ này.

“Nếu anh không có chỗ nào thì khách sạn Mansion ở đường Năm mươi

tư cũng không đắt lắm. Và họ sẽ không hỏi gì về hành lý của anh nếu như
anh trả tiền trước.”

“Tôi có phòng…”

Cô nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. “Ồ, vậy thì tốt quá.”

Vẫn không có gì. Và bản thân điều đó chỉ là tò mò. Liệu tôi sẽ đi được

đến đâu mà không bị các triệu chứng hoảng sợ chiếm ngự? Khi chỉ có hai
đứa trong phòng? Khi cô khỏa thân? Khi tôi nhìn thấy cơ thể cô? Hay khi
chúng tôi nằm cạnh nhau?

Đột nhiên, tôi thấy cần thiết phải biết tôi có như những người đàn ông

khác hay không, có bao giờ ngỏ lời mời một người con gái chung sống với
mình hay không. Chỉ có thông minh kiến thức thôi chưa đủ. Tôi muốn cả
chuyện này nữa. Giờ đây, nhận thức về giải thoát và buông thả trở nên
mạnh mẽ và cùng với cảm giác rằng điều này hoàn toàn có thể thực hiện
được. Khi tôi hôn cô, một lần nữa nỗi phấn khích dâng tràn trong tôi đã tự
nó trở lại, và tôi tin chắc rằng mình có thể làm chuyện đó bình thường. Cô
khác với Alice. Cô là mẫu phụ nữ từng trải.

Rồi giọng cô thay đổi, nghe thật bất ổn. “Trước khi làm… Chỉ một điều

thôi…” Cô đứng dậy và tiến một bước về phía tôi trong quầng sáng ánh
đèn, mở phanh áo khoác, và tôi thấy hình dáng cơ thể cô không giống như
tôi liên tục hình dung khi chúng tôi ngồi bên nhau trong bóng tối. Cô nói:
“Mới tháng thứ năm thôi. Chẳng có gì khác đâu. Anh không ngại chứ?”

Đứng đó với tà áo khoác mở rộng, trông cô to lớn gấp đôi hình ảnh

người đàn bà trung niên vừa bước ra khỏi bồn tắm, mở phanh chiếc áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.