HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 132

được các cảnh chiếu máy bay trên phim ảnh và tivi với những cảnh bay vù
qua đầu tôi. Giờ đây, khi chuẩn bị cất cánh, tôi chỉ nghĩ đến điều gì sẽ xảy
ra nếu máy bay rơi. Một cảm giác lạnh lẽo, và ý nghĩ tôi không muốn chết.
Gợi lên trong đầu tôi những cuộc tranh luận về Chúa.

Mấy tuần gần đây, tôi thường suy nghĩ về cái chết mà không hẳn là về

Chúa. Thỉnh thoảng mẹ tôi cũng dắt tôi đi nhà thờ - nhưng tôi chẳng nhớ
nổi là có mối liên hệ nào giữa việc đó với ý nghĩ về Chúa hay không. Mẹ
tôi thường nhắc đến Người, và đêm đến tôi phải cầu nguyện Người, nhưng
chẳng bao giờ tôi nghĩ nhiều đến chuyện này cả. Trong ký ức của tôi, Người
là một ông bác họ xa có râu dài ngồi trên ngai vàng (giống như ông già
Noel ở khu mua sắm vẫn thường ngồi trên chiếc ghế dựa lớn, bế bạn ngồi
lên đùi và hỏi xem bạn có ngoan hay không, muốn được ông tặng cho món
gì?) Mẹ tôi rất sợ Người, nhưng dù sao thì cũng vẫn cầu xin ân huệ. Bố tôi
chẳng bao giờ nhắc đến Người cả - cứ như thể Chúa là một người bà con
bên phía nhà Rose mà tốt nhất là ông không nên dây vào.

* * *

“Chúng ta sắp sửa cất cánh rồi, thưa ngài. Tôi có thể giúp ngài thắt dây

an toàn được không?”

“Nhất định phải thế à? Tôi không muốn bị bó buộc.”

“Chỉ đến lúc chúng ta lên không trung thôi.”

“Tôi không thích, trừ phi bắt buộc phải thế. Tôi mắc chứng sợ bị bó

buộc. Có thể nó sẽ làm tôi nôn mất.”

“Đó là quy định, thưa ngài. Đây, để tôi giúp ngài.”

“Không. Để tôi tự làm.”

“Không… cái kia vào đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.