HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 133

“Chờ đã, ừ… Được rồi.”

* * *

Thật buồn cười. Chẳng có gì phải sợ cả. Dây an toàn không quá chặt –

không đau. Vậy tại sao thắt cái dây chết tiệt này vào lại đáng sợ đến vậy?
Chuyện đó, và những cú rung của máy bay lúc cất cánh. Hoàn cảnh hiện tại
chẳng đáng phải lo lắng như thế… vậy chắc hẳn phải là do một nguyên
nhân gì đó… cái gì nhỉ?... bay lên cao qua các tầng mây… thắt chặt dây an
toàn của ngài… bị bó buộc… rướn người về phía trước… mùi da thấm mồ
hôi… rung lắc và tiếng gầm rú vang lên trong tai tôi.

Qua cửa sổ - trong đám mây – tôi nhìn thấy Charlie. Rất khó biết bao

nhiêu tuổi, khoảng tầm lên năm, trước khi Norma…

“Hai mẹ con xong chưa?” Bố cậu bước đến khung cửa, nặng nề, đặc biệt

là những múi thịt võng xuống trên mặt và cổ. Trông ông thật mệt mỏi. “Tôi
hỏi, hai mẹ con xong chưa?”

Rose trả lời: “Một phút nữa thôi. Em đang đội mũ. Kiểm tra xem con đã

cài cúc áo và buộc dây giày chưa.”

“Nhanh lên, giải quyết cho xong việc này đi.”

“Đi đâu?” Charlie hỏi. “Charlie… đi… đâu?”

Bố cậu nhìn cậu cau mày. Matt Gorden không bao giờ biết cách trả lời

những câu hỏi của con trai.

Rose xuất hiện trong khung cửa phòng ngủ, sửa lại tấm mạng lửng trên

mũ. Bà trông như một phụ nữ người chim, hai tay trông giống hệt đôi cánh
– tay giơ lên ngang đầu, khuỷu tay chìa ra. “Chúng ta sẽ đến gặp bác sĩ để
giúp con trở nên thông minh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.