HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 135

Bà nói: “Trông kìa. Anh lại làm con khó chịu rồi.”

“Tôi ư?”

“Anh luôn gây sự như vậy trước mặt con.”

“Ôi, lạy Chúa! Thôi nào, giải quyết cho xong việc này đi.”

Trên suốt đường đến phòng khám bác sĩ Guarino, họ không nói với nhau

câu nào. Im lặng trên xe buýt, và im lặng đi bộ qua ba khu nhà từ bến xe
buýt tới tòa nhà văn phòng ở trung tâm. Sau khoảng mười lăm phút, bác sĩ
Guarino bước ra phòng chờ đón họ. Béo ị và hói, trông ông ta như sắp sửa
nổ tung ra khỏi chiếc áo khoác màu trắng của phòng thí nghiệm. Charlie mê
mẩn với đôi lông mày và bộ ria màu trắng cứ lâu lâu lại giật một cái. Có khi
bộ ria giật trước, sau đó là đôi lông mày rướn lên, nhưng cũng có khi lông
mày rướn lên trước còn bộ ria giật ra sau.

Căn phòng rộng màu trắng mà Guarino dẫn họ vào có mùi sơn mới, và

gần như trống rỗng – hai chiếc bàn kê ở một phía căn phòng, còn ở phía
khác là một cỗ máy khổng lồ với nhiều hàng phím và bốn cánh tay dài trông
như chiếc khoan của nha sĩ. Gần đó là một chiếc bàn khám bệnh bọc da đen
có nhiều sợi dây chằng dày, bện vào nhau.

“Chà, chà, chà,” Guarino lên tiếng, rướn đôi lông mày, “chắc đây là

Charlie hả?” Ông ta nắm chặt lấy vai cậu bé. “Chúng ta sẽ làm bạn với
nhau.”

Matt nói: “Có thật là ông sẽ làm được gì đó cho con tôi chứ, bác sĩ

Guarino? Đã bao giờ ông chữa kiểu bệnh thế này chưa? Chúng tôi không
giàu có gì đâu.”

Cặp lông mày trĩu xuống như đôi cửa sập lại khi Guarino cau mày. “Ông

Gordon, tôi đã nói câu nào về những gì tôi có thể làm chưa? Tôi không phải
khám cho cháu đã hay sao? Có thể là làm được điều gì đó, có thể không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.