HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 151

“Ông ấy nghĩ mình là gì không quan trọng. Chắc chắn ông ấy là người

tự cao tự đại rồi, vậy thì sao? Chính cái tự cao đó mới khiến người ta nỗ lực
làm một việc như vậy. Tôi biết có rất nhiều người muốn ông ấy hiểu rằng
bên cạnh vẻ tự cao và quyết đoán đó là cả một tâm trạng bất ổn và sợ hãi
đến khủng khiếp.”

“Cả giả tạo và hẹp hòi nữa chứ,” tôi thêm vào. “Giờ đây tôi đã thấy con

người thật của họ, giả tạo. Tôi đã nghi ngờ điều này ở Nemur từ lâu. Ông ta
luôn tỏ ra sợ sệt một điều gì đó. Nhưng với Straus thì bất ngờ quá.”

Burt dừng lại và thở hắt ra một hơi dài. Chúng tôi bước vào quán để

uống cà phê, tuy không nhìn rõ mặt anh ta nhưng nghe âm thanh thì có thể
thấy rõ anh ta đang phát điên lên.

“Anh nghĩ tôi sai à?”

“Chẳng qua là anh đi được cả một quãng đường dài trong một thời gian

quá ngắn,” anh ta trả lời. “Bây giờ anh có một đầu óc siêu việt, một trí
thông minh không thể nào đo lường được, và một kiến thức lớn hơn những
gì hầu hết mọi người phải tích lũy trong thời gian rất lâu. Anh biết mọi việc.
Anh nhìn thấy mọi việc. Nhưng ở anh chưa phát triển sự thông cảm, hay
còn gọi là – tôi phải dùng từ này – lòng vị tha. Anh gọi họ là giả tạo, nhưng
đã bao giờ họ tuyên bố mình là hoàn hảo, là siêu nhân chưa? Họ là những
người bình thường. Anh mới là thiên tài.”

Anh ta ngừng lại, ngượng nghịu, đột nhiên nhận ra là đang thuyết giáo

với tôi.

“Nói tiếp đi.”

“Anh đã gặp vợ Nemur bao giờ chưa?”

“Chưa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.