HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 169

bé chút nào nữa. Hãy gọi cho bác sĩ Portman và bảo rằng chúng ta muốn
gửi Charlie đến Trại Warren State.”

Giọng cha tôi vững vàng, kiên định: “Nhưng em biết là Charlie không

làm hại gì đến nó cả. Ở tuổi này, chẳng có gì khác đối với con bé cả.”

“Ai mà biết được? Biết đâu điều đó lại gây ra ảnh hưởng xấu khi một

đứa trẻ phải lớn lên với… một người như nó trong nhà.”

“Bác sĩ Portman nói…”

“Portman nói! Portman nói! Tôi không quan tâm ông ta nói gì! Hãy nghĩ

xem chuyện gì sẽ xảy ra với con bé khi có một thằng anh như thế. Bao năm
qua tôi đã sai khi cố gắng tin rằng nó sẽ lớn lên như mọi đứa trẻ khác. Giờ
thì tôi công nhận rồi. Tốt hơn là hãy đưa nó đi.”

“Giờ có con gái rồi thì em lại quyết định là không cần đến nó nữa…”

“Anh nghĩ việc này dễ dàng như vậy sao? Tại sao anh lại làm cho mọi

việc trở nên khó khăn hơn với tôi? Bao nhiêu năm nay mọi người vẫn bảo
tôi rằng phải tống cổ nó đi. Ừ, họ nói đúng. Tống cổ nó đi. Có thể ở trại với
những người như nó, nó sẽ có được cái gì đó. Tôi cũng chẳng biết đúng sai
thế nào nữa. Tôi chỉ biết rằng bây giờ tôi không thể hy sinh con gái mình
cho nó được.”

Và mặc dù Charlie không hiểu cha mẹ đang trao đổi điều gì, cậu vẫn

thấy sợ và thu mình dưới chăn, mắt mở to, cố gắng nhìn xuyên qua bóng tối
đang bao phủ xung quanh.

Dưới cái nhìn của tôi bây giờ, không hẳn là cậu sợ hãi, chỉ là thu mình

lại, giống như con chim hay con sóc lùi lại trước những bước chân quá
mạnh của người cho ăn – không chủ ý, theo bản năng. Tia sáng chiếu qua
khe cửa đó lại xuất hiện trong tôi rõ mồn một. Nhìn thấy Charlie nằm rúc
dưới chân, tôi ước sao mình có thể an ủi cậu, giải thích với cậu rằng cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.