HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 171

Bốn Mươi Ba và đại lộ Mười nên tôi chỉ mất có mười phút đến thư viện
nhằm duy trì hoạt động đọc sách và nghiên cứu của mình. Nằm ở tầng bốn,
có bốn phòng, bên trong có cả một chiếc đàn piano đi thuê. Bà chủ nhà bảo
mấy hôm nữa bên dịch vụ cho thuê nhà sẽ đến lấy đi, nhưng đến lúc đấy
biết đâu tôi lại biết chơi đàn.

Algernon là một người bạn đồng hành dễ thương. Đến bữa ăn, nó có mặt

tại vị trí của mình ở chiếc bàn cánh lật nhỏ. Nó thích bánh quy xoắn, và
hôm nay nó uống một hớp bia trong lúc chúng tôi ngồi xem đấu bóng trên
tivi. Tôi nghĩ nó cổ vũ cho đội Yankee.

Tôi sẽ phải chuyển hầu hết đồ đạc ra khỏi phòng ngủ thứ hai và để cho

Algernon ở trong phòng đó. Tôi định sẽ làm cho nó một cái mê cung ba
chiều bằng đám nhựa phế thải mua rẻ ở trung tâm thành phố. Tôi muốn nó
học một số mẫu mê cung tổng hợp để biết chắc là nó vẫn bình thường.
Nhưng tôi sẽ phải nghĩ xem có tìm được động lực nào khác ngoài thức ăn
hay không. Chắc hẳn phải có những phần thưởng khác đủ sức hấp dẫn để
nó tìm cách giải quyết vấn đề.

Ở một mình nên tôi có cơ hội được đọc và suy ngẫm, nhưng giờ đây ký

ức lại một lần nữa tràn về - tái khám phá quá khứ của tôi, tìm hiểu xem thực
ra tôi là ai và là cái gì. Nếu chẳng may có điều gì không hay xảy ra, ít nhất
thì tôi cũng có được điều đó.

19 tháng Sáu – Gặp Fay Lillan, người hàng xóm ở đối diện. Khi trở về

với một đống rau củ trên tay, tôi nhận ra rằng mình không có chìa khóa để
vào nhà. Tôi nhớ là lối thoát hiểm ở phía trước nối liền cửa sổ phòng khách
nhà tôi với căn hộ đối diện bên kia hành lang.

Tiếng radio rất ồn và khó chịu, vì vậy ban đầu tôi gõ cửa nhẹ nhàng, sau

đó phải mạnh hơn.

“Vào đi! Cửa mở đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.