HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 172

Tôi đẩy cửa và đứng chết sững, bởi vì đứng trước giá, đang vẽ, là một cô

gái mảnh khảnh tóc vàng chỉ mặc mỗi bộ đồ lót màu hồng.

“Xin lỗi!” Tôi thở hổn hển, đóng cửa lại như cũ. Từ bên ngoài, tôi hét

lớn: “Tôi là hàng xóm đối diện nhà cô. Tôi để quên chìa khóa trong nhà, và
tôi muốn dùng lối thoát hiểm để vào qua đường cửa sổ nhà tôi.”

Cánh cửa mở ra và cô đứng đối diện với tôi, vẫn chỉ mặc mỗi đồ lót, một

tay cầm cọ vẽ, một tay chống nạnh.

“Anh không nghe tôi nói mời vào sao?” Cô vẫy tôi vào nhà, đẩy một

thùng carton đầy rác đi chỗ khác. “Đến chỗ đống đồ đằng kia.”

Tôi nghĩ chắc là cô quên mất – hoặc không nhận ra – rằng mình đã cởi

đồ, và tôi không biết phải nhìn đi đâu nữa. Tôi quay mặt đi, nhìn vào các
bức tường, trần nhà, nhìn khắp mọi nơi trừ cô.

Căn nhà thật bừa bộn. Có hàng chục chiếc bàn gập cỡ nhỏ, chiếc nào

cũng chất đầy những ống sơn quăn queo, hầu hết đều đóng vảy khô như da
rắn, nhưng có một vài ống vẫn còn dùng được và đang rỉ ra những dải màu.
Ống màu, cọ vẽ, thùng, giẻ, và các mảnh khung, toan nằm rải rác khắp nơi.
Nơi này nặng mùi tổng hợp giữa sơn, dầu lanh và nhựa thông – và sau một
lúc người ta sẽ thấy phảng phất mùi bia thiu. Ba chiếc ghế dựa đầy ự đồ và
một chiếc ghế dài bẩn thỉu màu xanh lá cây chất đầy quần áo đã mặc, còn
trên sàn nhà là các kiểu giày dép, tất và đồ lót, cứ như thể cô đã quen với
việc vừa đi vừa cởi đồ và vứt đồ đạc ra bất cứ nơi nào cô đi qua. Một lớp
bụi dày bao phủ lên tất cả mọi thứ.

“Ồ, vậy ra anh là Gordon đấy,” cô nói, liếc nhìn tôi. “Ngay từ lúc anh

mới chuyển đến tôi đã muốn được nhìn trộm anh một cái mà không được.
Mời anh ngồi.” Cô ôm chồng quần áo ra khỏi một chiếc ghế dựa rồi chất lên
chiếc sofa đã đầy ắp. “Vậy là cuối cùng thì anh cũng quyết định đi thăm
hàng xóm láng giềng. Anh uống gì nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.