HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 196

“Anh nghĩ là em không phải dùng đến nó.”

Cô lắc đầu. “Cưng ơi, chắc là lúc còn bé anh thích lạc lắm nhỉ?”

Fay bước ra khỏi giường và bất đầu mặc quần áo. Tôi nằm một lúc ngắm

cô. Cô đi lại trước mặt tôi không chút ngượng ngùng hay khó chịu. Ngực cô
đầy đặn như trong bức chân dung tự họa. Tôi khao khát được chạm vào
người cô, nhưng tôi biết việc này vô ích. Dù đã được phẫu thuật thì Charlie
vẫn còn hiện hữu trong tôi.

Và Charlie vẫn sợ bị lấy mất lạc.

24 tháng Sáu - Hôm nay tôi lại tiếp tục tham gia một kiểu nhậu nhẹt phi

trí tuệ rất lạ lùng. Nếu tôi dám thì chắc chắn tôi sẽ say, nhưng sau lần nhậu
với Fay, tôi biết như vậy sẽ rất nguy hiểm. Vì thế nên tôi đến Quảng trường
Thời đại, từ rạp chiếu phim này tới rạp chiếu phim khác, thả mình vào
những phim cao bồi và kinh dị - như trước đây tôi vẫn thường làm. Mỗi lần
như thế, đang ngồi xem phim, tôi lại thấy mình bị tội lỗi dằn vặt. Tôi bỏ dở
bộ phim bước ra ngoài và lang thang tới một rạp chiếu phim khác. Tôi tự
nhủ rằng tôi đang tìm kiếm một điều gì đó trong thế giới màn bạc giả tưởng
mà cuộc sống mới của tôi không có.

Và rồi, đột nhiên bằng trực giác, ngay bên ngoài Trung tâm Giải trí

Keno, tôi biết rằng điều mình cần không phải là phim, mà là khán giả. Tôi
ước được ngồi giữa mọi người trong bóng tối.

Bức tường ngăn cách giữa mọi người với tôi khá mỏng, và nếu lắng

nghe, tôi sẽ nghe thấy những gì đang xảy ra. Làng Greenwich cũng giống
như thế. Không hẳn chỉ là gần - bởi vì tôi không cảm nhận được điều đó
trong thang máy đông đúc hay trên tàu điện ngầm giờ cao điểm mà là trong
một đêm nóng nực khi mọi người ra ngoài đi dạo, hoặc khi đang ngồi trong
nhà hát, có một tiếng xào xạc, và trong giây lát tôi chạm vào một ai đó và
cảm nhận mối liên hệ giữa cành, thân, và rễ với nhau. Những lúc như thế,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.