HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 197

da thịt tôi mỏng manh, căng cứng, và thêm cả sự ham muốn khôn kham,
được là một phần của nó thôi thúc tôi ra ngoài tìm kiếm trong những góc
phố tối tăm, những ngõ cụt của đêm.

Thường thì khi đã mệt lử vì đi bộ, tôi trở về nhà và lăn ra ngủ như chết,

nhưng đêm nay tôi không về nhà mà rẽ vào một quán ăn bình dân. Ở đó có
một nhân viên rửa bát mới, cậu bé chừng mười sáu tuổi, và ở cậu có điều gì
đó rất quen, dáng điệu, ánh mắt nhìn. Và rồi, khi đang thu dọn cái bàn sau
lưng tôi, cậu đánh rơi mấy cái đĩa.

Chúng va xuống sàn, vỡ tan và những mảnh sứ trắng văng khắp các gầm

bàn. Cậu bé đứng đó, sững người sợ hãi, cầm cái khay trống trên tay. Tiếng
huýt sáo và tiếng la ó từ phía khách hàng (những câu đại loại như “uầy, thế
là lời lãi đi toong!”...”Mazel tov! (May mắn gớm, Chúc mừng)” và “ồ, nó
chẳng làm ở đây lâu...” dường như vang lên mỗi khi có bát đĩa bị vỡ trong
nhà hàng) làm cậu bối rối.

Khi người chủ đến xem có chuyện gì mà huyên náo đến vậy, cậu bé co

rúm lại - giơ tay lên như để đỡ một cú đấm.

“Không sao! Không sao, thằng đần này,” ông ta hét lên. “Còn đứng đấy

làm gì nữa? Đi lấy cái chổi rồi quét hết mảnh vỡ đi. Cái chổi... cái chổi! Đồ
ngu! Trong bếp ấy. Quét hết mảnh vỡ đi nhé.”

Khi cậu bé nhận thấy mình không bị trừng phạt, vẻ sợ hãi của cậu cũng

biến mất, và khi mang chiếc chổi quay lại, cậu mỉm cười và khe khẽ hát.
Một vài khách hàng hiếu sự vẫn tiếp tục bình luận, dùng cậu bé làm trò
cười.

“Đây, nhóc ơi, đây này. Còn một mảnh đằng sau lưng mày đấy...”

“Cố lên, quét lại đi...”

“Nó không ngốc thế đâu. So với rửa thì đập vỡ dễ hơn nhiều...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.