HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 245

“Suỵt!” Tôi phụ họa. “Xin lỗi. Tôi sẽ ngồi trong góc này và tránh đường

tất cả mọi người.”

Sương khói đang bao phủ lấy tôi, nhưng qua đó tôi vẫn nhận thấy mọi

người đang nhìn mình. Tôi đoán là tôi đang tự thì thầm với chính mình – có
điều hơi lớn tiếng. Tôi không nhớ mình đã nói gì nữa. Một lát sau tôi có
cảm giác là mọi người đang ra về sớm một cách bất thường, nhưng tôi
chẳng để ý lắm cho đến khi Nemur bước tới và đứng trước mặt tôi.

“Anh nghĩ anh là cái quái gì mà hành xử như vậy chứ? Cả đời tôi chưa

bao giờ thấy một điều gì thô lỗ đến không thể chịu nổi như vậy.”

Tôi cố đứng dậy. “Nào, ông nói như vậy nghĩa là sao?”

Strauss cố gắng can ông ta, nhưng ông ta thở phì phì và nói hổn hển:

“Tôi nói như vậy, bởi vì anh chẳng có chút biết ơn hay hiểu biết gì về tình
hình ở đây cả. Sau nữa, nếu không mắc nợ chúng tôi thì anh cũng mắc nợ
những người này – trên nhiều phương diện chứ không phải chỉ một mà
thôi.”

“Một con chuột lang cần phải biết ơn từ lúc nào thế?” Tôi gào lên. “Tôi

đã phục vụ mục đích của ông, và bây giờ tôi đang cố gắng tìm ra sai lầm
của ông, vậy thế quái nào mà tôi lại mắc nợ các người được chứ?”

Strauss định bước vào can, nhưng Nemur ngăn anh ta lại. “Một phút

thôi. Tôi muốn nghe chuyện này. Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta giải quyết
dứt điểm.”

“Anh ta uống nhiều quá rồi,” vợ ông ta nói.

“Không nhiều đến thế đâu,” Nemur khịt mũi. “Anh ta đang nói khá rõ

ràng. Anh đã chịu đựng anh ta quá nhiều rồi. Anh ta đang gây nguy cho –
nếu không muốn nói là phá hoại – công việc của chúng ta, và bây giờ anh
muốn nghe chính mồm anh ta nói ra lý lẽ của mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.